Ngay lập tức, Kha Kích nở nụ cười “ngốc ngây thơ” đặc trưng, khuôn mặt xinh đẹp làm người ta không thể giận dữ với nụ cười này.
“Anh tên gì? Tôi là Kha Cức, Cức trong Kinh Cức*.”
*kinh thiên cức địa (荊天棘地): trời đất chông gai, đường xá hiểm trở
Lục Lệ Nhiên nghĩ rằng mình vừa thấy thoáng qua ánh mắt sắc bén của đối phương, nhưng ngay sau đó bị nụ cười phá vỡ, làm anh tự mình nhủ rằng, có thể chỉ là ánh tuyết phản chiếu lên đồng tử của đối phương mà thôi.
Lục Lệ Nhiên ngừng lại, Kha Cức?
Tên trùng âm với Quan chỉ huy sao?
Đáy mắt Lục Lệ Nhiên hiện lên vẻ không vui, vị Quan chỉ huy đứng đầu Liên Bang của bọn họ lại trùng âm với một tên công tử bột ăn chơi trác táng, còn là một tên không biết ơn công lao của vị anh hùng thiện chiến, bình ổn chiến loạn nữa chứ.
Thật nực cười...
Lục – Quan chỉ huy là nhất - Lệ Nhiên hừ lạnh, hoàn toàn phớt lờ thiện ý của đối phương.
Đám thợ săn tiền thưởng kia cũng dần tỉnh táo lại, lần nữa xúm vào, định bụng dạy dỗ cho Alpha một mình ngang nhiên dám thách thức họ một bài học.
“Thưa các vị, đây là chuyên gia cứu hộ do Hiệp hội chúng tôi mời tới.”
Một giọng nói mạnh mẽ ôn tồn từ phía sau Lục Lệ Nhiên vang lên.
Lục Lệ Nhiên quay lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đang bước tới.
“Cho dù các anh còn muốn nói gì, tôi đều phải mượn người này đi trước rồi.”
Người đàn ông đặt tay lên vai Lục Lệ Nhiên, giọng điệu không cho phép ai cãi lại.
Đám thợ săn đang dần dần vây quanh định túm lấy Lục Lệ Nhiên đột nhiên nghe thấy, nhìn thấy đồng phục của người đàn ông, tất cả đều sững sờ.
“Hiệp hội Thợ săn tiền thưởng?”
“Sao Hiệp hội lại ra đây? Chẳng phải bọn họ đều đi thu thập nhân tài cho quân đội Liên Bang sao? Lần này là vì nhiệm vụ cứu hộ à?”
“Gì? Alpha này là chuyên gia được Hiệp hội mời? Là hắn sao?”
“May mà chưa đánh nhau, người do Hiệp hội mời, chúng ta sao mà đấu lại được!”
“......”
Kha Kích suy tư nhìn theo bóng lưng người đàn ông bị hiệp hội mang đi, so với hình dáng Alpha cao lớn của hiệp hội bên cạnh, Alpha thách thức tất cả thợ săn tiền thưởng khi nảy trông càng gầy gò.
Trong suốt chiến tranh, Hiệp hội Thợ săn tiền thưởng luôn cung cấp quân nhân bổ sung cho đội cơ động của Kha Kích.
Kha Kích nheo nheo mắt, không khỏi tò mò hơn.
“Này Kha Cức, anh nhìn chằm chằm Alpha đó làm gì? Đừng nói là anh thích hắn rồi nhé?”
Một thợ săn tiền thưởng giọng điệu khó chịu hỏi.
“Vừa xấu vừa gầy, nhìn còn chẳng bằng Beta, thật không hiểu sao lại được Hiệp hội coi trọng.”
Người bên cạnh phụ họa.
Ánh mắt Kha Kích hiện lên vẻ nghiêm nghị, chậm rãi nói.
“Theo tôi biết, Hiệp hội không xem trọng ngoại hình, có lẽ các người nên đấu một trận thì sẽ hiểu lý do.”