Nặc Lâm suy nghĩ một lúc rồi cất lời thấy thời cơ đến ban cho anh một duyên phận gặp được thằng nhóc này thì thôi để anh thuận theo tự nhiên mà mang Gia Trịnh về vậy.
- Đào Tạo?
- Đại Lão à anh đây là đang nói đùa sao?
- Thằng nhóc khoảng chừng chưa tới 10 tuổi như vậy mà đem về chổ chúng ta? Chưa kể ba mẹ nó...
Cậu không khỏi bất người trước câu nói của Nặc Lâm, mắt không ngừng liếc về phía anh mà dò xét từ trên xuống.
- Nó không có ba mẹ....
Nặc Lâm chần chừ một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe ông ta nói vậy Bạch Gia Trịnh không khỏi ngạc nhiên sao ông ta lại biết mình đã nói cho ông ta đâu...
- Sao ông biết?
- Sao ông biết tôi không có ba mẹ?
Bạch Gia Trịnh nói với giọng có chút đề phòng người đàn ông trước mặt này, anh chưa hề nói ra thân phận nào của mình từ nảy đến giờ.
- ..Có ba mẹ đời nào lại để con mình lan thang giờ này không?
- Huống hồ chỗ này rất nguy hiểm... Tóm lại nó chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
Nặc Lâm nói như thể đó là điều hiển nhiên mà nhùn vai nhẹ, quan trọng là giác quan trong nghề của anh rất nhạy ít khi suy đoán sai.
Gia Trịnh nghe ông ta nói cũng có lí, ba mẹ cậu ở nơi này đã mất từ lúc cậu 5 tuổi rồi, chỉ để lại một mình cậu ở khu ổ chuột này chống chọi từng ngày mà thôi.
- Này...Có muốn đi theo ta không?
- Định ở nơi này đến cuối đời à? "
Nặc Lâm hỏi Gia Trịnh.
- Liên quan gì tới ông!
Gia Trịnh có chút cáu gắt với người đàn ông này ông ta biết gì, lấy quyền mà tự ý quyết định vậy chứ.
- Này nhóc con Đại Lão đã có lòng tốt muốn bao nuôi cậu mà còn không biết ơn, ở chỗ Đại Lão cậu còn sướиɠ hơn ở cái nơi nghèo nàn kinh t.ởm này.
Cậu thanh niên lên tiếng lí giải cho anh hiểu.
- Im miệng...Ta có lời mời, thấy ngươi có chút tố chất muốn nhận về đào tạo làm thành người làm việc cho ta.
- Yên tâm ở chỗ ta có ta chống lưng không ai dám làm gì ngươi đâu.
Nặc Lâm nói với giọng điệu chắc nịch như dây đàn khẳn định với Gia Trịnh, có chút tức giận vì có kẻ đã dám nói leo anh.
- Đã vậy sẽ không phải sống như thế này nữa, còn nhỏ mà sức mạnh lẫn độ thông minh khá tốt đấy.
- Vậy có muốn theo ta không?
Nặc Lâm hỏi Gia Trịnh như chờ đợi câu trả lời " Đồng Ý" từ miệng anh phát ra.
Nghe những lời ông ta nói cũng rất hợp lí.
Ở đây cậu phải tự mình ra sức kiếm cơm ngày nào khá thì no không thì phải chịu đói chịu lạnh, cậu cũng ngán cái cảnh khổ nhọc như vậy rồi.
Huống hồ ông chú này coi bộ không có khả năng ông ta sẽ gϊếŧ mình, hình như bản thân mình có giá trị với ông ta, nhưng với đứa trẻ 10 tuổi này làm được gì cho ông ta cơ chứ.