[Trọng Sinh] Bị Vạn Nhân Mê

Chương 5

Không phải họ sợ anh mà là sợ người đàn ông sau lưng chắc hẳn bọn họ biết điều gì đó về người đàn ông này. Anh cũng thầm hiểu được điều đó, giác quan của một người đã qua đào tạo của tổ chức.

Hoặc cũng có thể họ sợ dáng vẻ lúc anh dùng những cục đá to mà gián vào đầu họ, lúc đó anh trông không khác gì một con ác quỷ. Khiến ba người đàn ông cao to lực lưỡng không rét mà run.

- Có gì thì ông chú nói luôn đi đừng úp úp mở mở nữa, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi.

Bạch Gia Trịnh ung dung nói mà không có kiên nể gì người trước mặt.

Thanh âm non nớt lại có chút ăn nói ngông cuồng.

- Đúng là..Haha thú vị, ta chưa từng thấy tên nhóc nào ngông cuồng không sợ ta như vậy.

Nặc Lâm cười lớn mà nhếnh môi.

- Bây giờ thì ông thấy được rồi đó.

Bạch Gia Trịnh nói với giọng đều đều, trả lời ngay tức khắc mà không hề do dự cậu nói có tính trêu đùa của người đàn ông.

- Ta cũng muốn nói chuyện đàng hoàng lắm đấy chứ nêu như nhóc chịu cất thanh....Đoản Đao đó đi.

Nặc Lâm đưa ánh mắt liếc nhìn thanh đoản đao nhỏ được cậu giấu trong tay, vô cùng tinh sảo có thể cắt tiết mình bất cứ lúc nào khi để lộ sơ hở.

- ..Ông thấy sao? Ông tinh mắt đấy.

- Nếu không có lẽ ông sẽ giống mấy tên kia đấy, mất một bộ phận nào đó rồi mà cho dù có mất thì tôi không biết đâu.

Bạch Gia Trịnh có hơi bất ngờ về việc Nặc Lâm có thể nhìn ra thanh đoản đao anh giấu rất kĩ trong tay mà vẫn có thể phát hiện ra được. Điều đó nói lên rằng ông chú này cũng không phải hạn soàn.

Chắc chắn ông ta là một người không dễ sơi chút nào, theo kinh nghiệm nhiều năm của anh ông chú này không tầm thường ông ta đang che dấu thân phận?

Vậy thân phận của ông ta là ai?

- Cái thằng nhóc miệng lưỡi khó ưa này, ăn nói khá đấy.

Nặc Lâm nói với giọng điệu trêu chọc Gia Trịnh.

Hai người đang nói chuyện thì từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân " bịch bịch.." làm vang vọng cả nơi hai người đang đứng.

- Đại Lão à chúng tôi đã giải quyết tất cả xong hết rồi bây giờ chỉ c....

Một tên đàn ông có thân hình vạm vỡ chạy lại chào hỏi ông chú Nặc Lâm, tiện thể lại liết nhìn sang phía mà Gia Trịnh đang đứng mà không khỏi bất ngờ.

- Đại Lão là thằng nhóc này.

Cậu nghi hoặc mà hỏi còn đem theo hơi thở có chút gấp gáp khi cố chạy thật nhanh đến chỗ Nặc Lâm mà quên hít lấy khí trời.

- Hừm đem nó về đào tạo đi.