Gia Trịnh nói với giọng điểu thảng nhiên mắt không người dò xét trên người cậu nhóc trước mặt, thâm tâm nghĩ là con trai của ông chú đó hèn gì có thể vào được nơi này.
- Cậu đây là dám....Ăn nói với tôi kiểu này, cậu không biết tôi là ai sao?
Cậu nhóc có vẻ tức giận mặt hơi ửng hồng l*иg mày chau lại mà tiếng đến gần phía Gia Trịnh tính ra tay nhưng vì sàn nhà dính nước trơn trượt mà liền lao vào vòng tay Gia Trịnh, ngước mặt lên lại chạm phải vào môi anh.
- A...!
Chụt...
Thanh âm chứ đầy ẩn ý vang lên, hai đôi môi của hai người kề sát nhau, chỉ vì sàn nhá quá trơn cậu té vào người Gia Trịnh không may.
Hai người dã lỡ chạm môi nhau rồi.
- Ah...A...A.
Cậu lúc này trong lòng Gia Trịnh chỉ biết kêu A A ngoài ra không thể nói được gì cả.
Gia Trịnh bị điều bất ngờ này là cho đứng hình vài giây sau khi anh ổn định lại thì liền buông tay người đẩy người đang nằm trong lòng ra.
- Cậu...... Không sao chứ?
Bạch Gia Trịnh mặt lúc này đã đỏ lên vành tai cũng có màu như quả cà chua, giọng điệu ngại ngùng mà hỏi người trước mặt.
- Ah...... Hic.. Hic
Cậu nhóc bị hành động đó làm cho dọa sợ ngẫn người mà khóc tu tu, nụ hồn đầu của cậu lại ra đi trong cách thức nhãm thế này sao, cậu không can tâm.
- Này!.... N..Nín đi tôi mới là người bị thiệt mà, là cậu lao vào tôi trước cơ mà.
Cậu nghe Bạch Gia Trịnh nói thế giọng cậu mỗi lúc càng to hơn làm mọi người trong Thiên Ma Đại Hắc Long cũng kéo đến.
- Thiếu Ân...?!! Con làm gì ở đây vậy không phải baba nói con ở trong phòng đợi ta sao?
- Sao lại chạy ra đây khóc rồi.
Hàn Nặc Lâm tiếng đến phía con trai mình đang khóc mà bế sốc lên ôm vào trong người dỗ dành, không quên đưa ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cậu.
- Bạch Gia Trịnh...Theo ta đến phòng làm việc hỏi cho rõ chuyện này là sao!
Ba người ngồi trong một căn phòng xung quanh đặt những món đồ kì lạ nhưng có vẽ cũng rất đắt tiền.
- Bạch Gia Trịnh khôn hồn thì nhóc giải thích cho rõ ràng, mới đến mà đã làm con trai ta khóc?
- Sau này cậu sẽ bảo vệ nó vậy mà bây giờ mới lần đầu gặp đã làm nó khóc rồi?
Hàn Nặc Lâm liết nhìn Gia Trịnh mà trách móc cậu sao lại để con anh mới gặp đã khóc đến sưng mắt thế này, nếu hôm nay anh không cho Nặc Lâm một cậu trả lời thỏa đáng dù người có giỏi đến đâu nhưng nếu làm con anh khóc thì cũng như coi là vô dụng rồi.
- Haizzzz....Ông chú.... Chú thật sự muốn nghe?
Gia Trịnh thở dài hướng mắt lên nhìn Nặc Lâm nhìn cả người đang ngồi trong lòng của Nặc Lâm mắt đã có chút sưng.