Khi Hoàng Đế Thiên Cổ Livestream

Chương 34: Thái tử giả nhân giả nghĩa

Thái tử ra hiệu cho một cung nữ trong điện, người sau cung kính hành lễ rồi đi ra ngoài, chắc là đi làm theo lệnh của Thái tử.

Quay đầu lại, Thái tử còn muốn nói chuyện với Tiêu Lâm Uyên, nhưng thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt hoàn toàn không muốn để ý đến ai, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh hắn nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Thái tử đã nghe thấy tiếng người la hét bên ngoài điện.

Thái tử nhíu mày khó chịu, đi ra ngoài điện, "Ai ồn ào vậy?"

Tiêu Lâm Uyên thản nhiên nhìn về phía ngoài điện, sau đó thu hồi ánh mắt, không hề tò mò chuyện gì đã xảy ra.

Hai tiểu thái giám canh cửa ngoài Tường Khánh điện thấy đã kinh động đến Thái tử, không còn cách nào khác, chỉ đành dẫn nữ nhân bên ngoài vào, lau mồ hôi trên trán, vội vàng trả lời.

"Bẩm Thái tử điện hạ, cung nữ này muốn xông vào Tường Khánh cung! Bị chúng tôi ngăn lại vẫn không chịu an phận, khiến nàng ta làm phiền điện hạ."

Ánh mắt lạnh lùng của Thái tử lập tức bắn về phía cung nữ đang quỳ trên mặt đất trước mặt, người sau khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc bộ đồ cung nữ màu xanh lam viền trắng đã bạc màu, vẻ mặt căng thẳng.

Chịu đựng khí thế bức người của Thái tử, nàng ta run rẩy, cắn răng vội vàng giải thích.

"Bẩm Thái tử điện hạ! Nô tỳ là thị nữ bên cạnh Thập nhất điện hạ, từ sau khi Huệ phi nương nương qua đời liền đi theo hầu hạ điện hạ."

"Nay Thập nhất điện hạ được minh oan, biết chủ tử được đưa đến Tường Khánh điện, nô tỳ liền tự mình tìm đến. Nô tỳ tuyệt đối không cố ý muốn xông vào Tường Khánh điện! Chỉ là, chỉ là... hai người này không cho nô tỳ vào! Mong Thái tử minh xét!"

Vừa nói, trên mặt nàng ta ngoài sự sợ hãi còn có chút bất bình và ấm ức.

Những lời này cũng giải thích hoàn hảo lý do tại sao nàng ta đến đây.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Thái tử liền dịu sắc mặt, tập trung suy nghĩ một lúc, đang định dẫn người vào cho Tiêu Lâm Uyên nhận diện, xem có đúng như nàng ta nói hay không, quay đầu lại thì thấy thiếu niên đã đứng ở cửa chính điện.

Hắn không biết đã xuất hiện ở đó từ lúc nào, không nói một lời, cũng không nhìn ra vui hay buồn, lạnh nhạt thờ ơ. Giống như bộ trường sam trắng nhạt nhẽo trên người hắn vậy.

Chỉ là khi chạm vào ánh mắt của cung nữ đang quỳ trước mặt Thái tử, đôi môi trắng nhạt thốt ra hai chữ.

"Bạch Chỉ."

"Điện hạ!"

Nữ nhân được gọi là Bạch Chỉ rất xúc động, trong mắt ngấn lệ, "Thấy người bình an vô sự ra ngoài thật tốt quá! Nô tỳ cũng yên tâm rồi."

Vẻ mặt Tiêu Lâm Uyên vẫn như cũ, không mặn không nhạt.

"Ngươi đến làm gì?"

Vẻ mặt Bạch Chỉ hơi cứng lại, vội vàng giải thích: "Nô tỳ tất nhiên là đến hầu hạ điện hạ rồi, điện hạ ở đâu, nô tỳ cũng muốn đi theo đến đó. Kính xin điện hạ cho phép nô tỳ tiếp tục đi theo hầu hạ người!"

Nàng ta dập đầu hành lễ.

Thái tử thấy hai người quả thật quen biết nhau, liền không xen vào, giao quyền lựa chọn cho Tiêu Lâm Uyên, dù sao cũng chỉ là một thị nữ thân cận.

Tiêu Lâm Uyên nhìn Bạch Chỉ, dần dần hiểu ra điều gì đó, im lặng khoảng hai giây, nói.

"Tùy ý."

Hắn dường như không quan tâm đến sự tồn tại của Bạch Chỉ, nói xong, liền tự mình vào điện ngồi.

Thái tử thấy vậy không khỏi ngạc nhiên trong lòng, nhìn về phía Bạch Chỉ.

Năm đó cung nữ hầu hạ bên cạnh Huệ phi đã bị gϊếŧ sạch, phụ hoàng hắn ta tuyệt đối không thể nào chọn cung nữ khác để chăm sóc Tiêu Lâm Uyên, vậy cung nữ này chỉ có thể là thị nữ thân cận mà năm đó Huệ phi mang vào cung.

Tuy không biết năm đó nàng ta đã trốn thoát bằng cách nào, nhưng chỉ cần nàng ta tự nguyện đi theo hầu hạ Tiêu Lâm Uyên, chăm sóc hắn trưởng thành, thì cũng xứng đáng với hai chữ trung thành.

Chỉ là, tình nghĩa chủ tớ mười mấy năm, tại sao Tiêu Lâm Uyên gặp Bạch Chỉ lại có phản ứng như vậy?

Lạnh nhạt không giống như đối với chủ tớ nương tựa lẫn nhau nhiều năm.

Điều này khiến Thái tử có nhận thức mới về mức độ lạnh lùng của hắn.

Hy vọng không phải là kẻ ăn cháo đá bát ...

Chẳng mấy chốc, chuyện Thái tử đích thân cầu xin Cảnh Đức đế thả Thập nhất hoàng tử Tiêu Lâm Uyên ra khỏi địa lao đã truyền đến tai các đại thần, có người vui, có người buồn, có người cảm niệm Thái tử nhân từ, nhưng cũng có nhiều người hơn lén lút mắng Thái tử tự chuốc lấy phiền phức.

Nhị hoàng tử lần này hiếm khi không tức giận, khi nhận được tin tức cũng chỉ ngồi trên ghế cười lạnh, Ân Cao cẩn thận dò hỏi: "Điện hạ vì sao lại cười?"

"Bổn điện cười Thái tử giả nhân giả nghĩa, vất vả diễn một màn kịch như vậy, cũng không sợ cuối cùng thật sự mất cả ngôi vị Thái tử của mình."

Ân Cao nghĩ ngợi, đúng là có khả năng này.

"Hành động này của Thái tử thật hồ đồ."