Địa lao nằm ở góc tây bắc của hoàng cung, vị trí hẻo lánh, cả hai tầng đều nằm dưới lòng đất, ánh sáng lờ mờ, không khí ẩm ướt và ngột ngạt.
Là nơi giam giữ những người phạm tội trong nội cung, thân phận Tiêu Lâm Uyên đặc biệt, trước đó bị giam tùy tiện trong một phòng giam nào đó của địa lao. Sau khi màn sáng xuất hiện, bị giam vào đây lại không biết tại sao lại đổi cho hắn một phòng giam có cửa sổ nhỏ.
Mỗi ngày vào buổi trưa đều có một tia nắng chiếu vào từ cửa sổ thông với mặt đất, trong phòng tối tăm cũng có thể nhìn rõ một chút cảnh vật, chứ không phải lúc nào trước mắt cũng là ánh đèn lờ mờ, cả ngày làm người ta hoa mắt.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thái tử bước vào địa lao hoàng cung.
Vì một người mà trước đây hắn ta chưa từng để ý đến.
Cửa phòng giam của Tiêu Lâm Uyên không khóa, chỉ dùng dây xích quấn tượng trưng trên song gỗ, qua loa hết mức có thể, chắc là tự tin hắn không chạy thoát được.
Mấy ngày nay, cai ngục trong lao cũng cung phụng hắn ăn ngon uống tốt, không dám có chút chậm trãi nào.
Cửa được mở ra, Tiêu Lâm Uyên nghe thấy tiếng leng keng của dây xích trên cửa sau lưng, nhưng không quay đầu lại, mà vẫn nhìn con chim sẻ nhỏ đang nhảy nhót trên cửa sổ nhỏ.
Chim nhỏ nghiêng đầu, thỉnh thoảng kêu "chíp chíp".
Phía sau, Thái tử lần đầu tiên tiếp xúc với đệ đệ cùng cha khác mẹ này, suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng.
"Thập nhất đệ, phụ hoàng đã điều tra rõ chuyện Thập nhị đệ bị trúng độc không liên quan đến đệ, đặc biệt sai ta đến đón đệ ra ngoài."
Nói xong, đợi một giây, không thấy đối phương trả lời, vì vậy Thái tử lại nói tiếp: "Đệ đi ra ngoài với hoàng huynh đi, rồi ta sẽ tìm vài cung nhân hầu hạ đệ, chuyển đến Tường Khánh cung bên cạnh Đông cung ở, không cần phải quay về lãnh cung nữa."
Chân Tiêu Lâm Uyên động đậy, đám cỏ khô bên dưới phát ra tiếng sột sàt nhỏ.
Thái tử tưởng Tiêu Lâm Uyên định đứng dậy, nhưng không ngờ, hắn hình như ngồi xếp bằng bị tê chân, nên đổi tư thế.
Thái tử: ...
Đang nghĩ Tiêu Lâm Uyên quả nhiên giống như người trong màn sáng nói, là người lạnh lùng cô độc, thì người ngồi trên mặt đất trước mặt lên tiếng.
"Tường Khánh cung?"
Giống như đang nghi ngờ, nhưng giọng điệu rất bình thản, âm lượng không lớn, nhưng Thái tử vẫn có thể nghe được.
Thái tử gật đầu: "Phải, Tường Khánh cung. Lần này đã oan uổng cho Thập nhất đệ, nên ta đã xin phụ hoàng ân điển này, dù sao Tường Khánh cung cũng không có ai ở, sau này sẽ là nơi ở của Thập nhất đệ."
Đó có thể coi là một trong những cung điện được trang trí đẹp nhất trong cung.
Hắn ta nói xong, Tiêu Lâm Uyên quả thật đã động đậy, hắn chậm rãi đứng dậy, nhưng lời nói ra lại khiến Thái tử hơi sững sờ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Tùy ý, nhưng sau này e là sẽ gây ra không ít ảnh hưởng cho huynh."
Tiêu Lâm Uyên: Hoàng cung thì không ra được, cũng không biết Thái tử đang tính toán gì?
Sự tò mò trong lòng hắn chỉ thoáng qua, sau đó lại nằm im suy nghĩ.
Thích làm gì thì làm đi, không muốn quản không muốn quản.
Thái tử dường như không ngờ Tiêu Lâm Uyên đột nhiên lại lễ phép như vậy, sững sờ trong giây lát, "Hoàng huynh không để ý."
"Mời."
Hắn ta giơ tay, Tiêu Lâm Uyên đi theo hắn ta ra khỏi phòng giam.
Hắn ta mỉm cười hòa nhã, biểu hiện giống như một người huynh trưởng quan tâm đến đệ đệ, giọng điệu và hành động đều toát lên vẻ hiền lành và yêu thương.
Tiêu Lâm Uyên ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của hắn ta, đi theo hắn ta suốt dọc đường đến nơi.
Đông cung và Tường Khánh cung là hai cung điện nằm cạnh nhau, trước đây chỉ có vài vị đại thần có việc xử lý buổi tối không kịp ra khỏi cung được Cảnh Đức đế giữ lại nghỉ qua đêm vài lần, thời gian còn lại đều bỏ trống, nên dù là bên trong hay bên ngoài đều trông rất mới.
Cung điện rộng khoảng hơn một trăm mét vuông, được chia thành chính điện và trắc điện, trong chính điện bày biện đầy đủ đồ trang trí, đồ ngọc quý giá, ngay cả quần áo mà Tiêu Lâm Uyên sẽ mặc sau này cũng đã được chuẩn bị sẵn.
Nhìn Thái tử giới thiệu những thứ này cho mình, Tiêu Lâm Uyên nhíu mày, hỏi: "Đồ đạc của ta ở lãnh cung thì sao?"
Thái tử vừa nói vừa quan sát phản ứng của Tiêu Lâm Uyên, thấy hắn từ đầu đến cuối không hề lộ ra vẻ vui mừng, kích động nào, đang thầm nghĩ chẳng lẽ Tiêu Lâm Uyên không hề hứng thú với những thứ này sao?
Nghe thấy lời của hắn, Thái tử hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, đáp: "Vẫn còn ở chỗ cũ, nếu đệ có thứ gì muốn mang qua đây, cứ dặn dò cung nữ đi lấy là được."
Tuy trong lòng hắn ta theo bản năng cảm thấy, đống đồ cũ rách nát đó thật sự không cần thiết phải mang qua đây nữa, nhưng dù sao cũng là đồ của Tiêu Lâm Uyên, vẫn nên theo ý nguyện của Tiêu Lâm Uyên.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Tiêu Lâm Uyên liền chọn một chiếc ghế rộng gần đó ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Những thứ khác không cần, chỉ cần mang hộp đựng thức ăn mà ta treo trên cây ở lãnh cung để cho chim ăn qua đây là được."
Đó là thứ hắn tự tay đẽo gọt từng chút một.
Hai hộp đựng thức ăn, một bên đựng thức ăn, một bên đựng nước sạch.
Lấy chim đã quen dùng rồi, nên đổi chỗ vẫn nên mang theo thì hơn.