Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta

Chương 5

Ta kéo tên ngốc từ dưới đất đứng lên: "Đi, ta dẫn ngươi đi đường tắt trở về, có điều ngươi phải đáp ứng với ta, về nhà bảo cha mẹ ngươi hủy bỏ từ hôn, nhất định phải lấy Lâm Tri Tri con gái của Lâm gia, biết không?"

Tên ngốc ngoan ngoãn gật đầu, ta vui vẻ cất cánh, phỏng vấn đã thông qua.

Trước kia ta không thừa nhận mình là kẻ mù đường, chỉ cho là lý do văn hóa nam bắc khác biệt, mới không biết cái gì gọi là đi về phía đông bao nhiêu mét, ở phía nam, chúng ta đều là trái phải trước sau đi phân biệt phương hướng, nếu không, còn có bản đồ nào đó.

Nhưng sau khi ta dẫn tên ngốc đi được nửa giờ, ta không thể không thừa nhận một chuyện, ta lạc đường rồi.

Hai người không hề có năng lực sinh tồn nơi hoang dã, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, vừa đói vừa khát vừa mệt.

Còn hang động và quả dại ngọt ngào thì sao?

"Tỷ tỷ, có phải tỷ..."

"Không phải!" Ta không thể để một tên ngốc bảy tuổi rưỡi nghi ngờ về định hướng của ta, "Ta chỉ cố ý thăm dò."

"Tỷ tỷ, tỷ đang thăm dò cái gì vậy?"

Sao ta quên mất bạn nhỏ lại thích hỏi tận gốc rễ, phiền phức.

"Im miệng, đừng nói chuyện, bị dã thú tha đi ta cũng không cứu ngươi đâu."

Sau khi tên ngốc nghe xong, vội vàng che tay trên mặt, chỉ để lại một đôi mắt to ướt sũng nhìn ta.

Sợ hãi, bỏ tay xuống đi, ánh mắt kia quá mức đẹp rồi, ta không muốn làm cầm thú.

Tên ngốc đi theo phía sau ta, ta đi về hướng mặt trời lặn, rất nhanh cũng tìm không thấy mặt trời.

"Tỷ tỷ, quần áo của tỷ rách rồi."

Lúc này ta mới phát hiện trên cánh tay hơi đau rát, hóa ra lúc vừa mới tìm đường, quần áo vốn rách nát bị bụi gai cắt rách.

"Ngươi còn nhiều việc." Ta lơ đễnh kéo tay áo, sau đó còn không quên dặn dò tên ngốc, "Sau khi trở về nhớ mua quần áo mới đền bù cho ta, biết không?"

Tên ngốc lại ngoan ngoãn gật đầu.

Ta thấy bộ dáng chậm rì rì lại rất ngốc của hắn, thật sự là không nhịn được dắt tay hắn, dẫn hắn vòng qua những bụi gai kia.

Mắt thấy trời sắp tối, chúng ta vẫn không tìm được đường xuống núi, thỉnh thoảng bên tai còn có gió thổi cỏ lay, cũng không biết bên trong cỏ ẩn giấu cái gì.

Càng nghĩ ta càng sợ, cho đến khi tên ngốc kêu đau một tiếng, ta mới phát hiện mình nắm tay hắn quá chặt.

"Tỷ tỷ, tỷ khóc hả?"

Khi tên ngốc nói xong câu đó, ta cũng không muốn cố gắng chống đỡ nữa, oa một tiếng khóc lên.

Làm việc ở hiện đại không tốt sao? Hết lần này tới lần khác muốn xuyên không?

Biên chế không thi đậu, mạng người mất trước.

Nước mắt của ta ào ào chảy xuống, chảy xuôi qua vết thương bị bụi gai xẹt qua trên mặt, mặt không chỉ đau lòng còn đau nhức.

Vừa lau nước mắt xong lại nhớ đến cố ý hóa trang xấu xí trên mặt mình khẳng định cũng bị khóc đến trôi mất, lần này ta khóc đến càng thêm đau lòng.

Tên ngốc vụng về an ủi ta, nói mình có một cái pháo hoa xinh đẹp, đốt rồi tâm trạng sẽ tốt.

Ta mắng hắn ngốc, đây là lúc nào rồi, ai còn muốn xem pháo hoa?

Tên ngốc không quan tâm, lấy thứ gì đó từ trong ngực ra, vèo một cái, phóng lên bầu trời.

Ơ, còn không bằng không đốt.

Pháo hoa này căn bản là không sáng chút nào.

Ta nói với tên ngốc, có rất nhiều pháo hoa đẹp, còn có thể làm thành đủ loại kiểu dáng.

Tên ngốc nghe được hơi sửng sốt, còn muốn cho ta nói nhiều hơn, ta lại nhớ rõ cái tên này là một người giỏi khách sáo, lỡ như bị hắn miệng rộng rồi tiết lộ cho người khác biết là ta xuyên không, đưa ta vào trong l*иg sắt rơi xuống ao, ta lại phải chết thêm một lần.

Tên ngốc thấy ta như thế nào cũng không nói nữa, bèn lấy bánh ngọt từ trong ngực ra, nhét vào trong miệng của ta, "Ngọt ngào sẽ không khó chịu."

Lúc đầu ta muốn từ chối, nhưng đói quá, vì thế bắt đầu ăn.

Xong còn hỏi tên ngốc, "Ngươi có đồ ăn sao không lấy ra sớm chút? Có nước không?"

Vậy mà tên ngốc thật sự lấy ra một cái bình nước nhỏ từ trong ngực mình.

Ta hơi tò mò, bèn đưa tay móc túi trong ngực hắn.