Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta

Chương 6

Là một người hiện đại, ta thật sự khó có thể tưởng tượng được là kết cấu như thế nào, mới có thể nhét được nhiều thứ như vậy.

Kết quả ta vừa thò tay vào lục lọi, tên ngốc đã bắt được tay ta, chóp tai đỏ đỏ, giọng nho nhỏ nói: "Ngứa."

Tôi đành phải từ bỏ việc tìm tòi.

Lúc ta muốn rút tay ra, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu to: "Thiếu gia."

Ta sợ tới mức động tác dưới tay đều rối loạn, rõ ràng là muốn rút ra, lại không cẩn thận cũng kéo quần áo của tên ngốc ra.

Da thịt của hắn như ngọc cứ như vậy bại lộ ở trước mắt ta.

Ta sững sờ nhìn nanh vuốt ma quỷ của mình còn đặt ở trong ngực của hắn.

Mà hiển nhiên tên ngốc cái gì cũng không biết, ngoại trừ chóp tai đỏ bừng ra, trên mặt còn ngây thơ vô tri, không có nửa điểm ý thức được ta đang đùa giỡn lưu manh.

Theo tiếng động vang vọng chấm dứt, mười tên đàn ông vạm vỡ xông tới, bao vây chúng ta lại.

Vẻ mặt bọn họ kinh hãi thậm chí còn mang theo sự ghét bỏ và tức giận nhìn ta giở thủ đoạn với thiếu gia nhà bọn họ .

Tình cảnh một lần rơi vào trong tuyệt vọng.

Ta yếu ớt mở miệng: "Các ngươi nghe ta giải thích... Ta có thể..."

Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, ta vẫn giải thích một phen, mọi người nhao nhao cho ta một ánh mắt "Tin cái quỷ nhà ngươi".

Cuối cùng ta từ bỏ, thích nghĩ thế nào thì nghĩ đi.

"Tỷ tỷ, pháo hoa đốt rồi, có phải tâm trạng tốt hơn rất nhiều hay không?"

Ta có thể nói gì? Phim truyền hình thật sự không bịa đặt, cổ đại thật sự có loại pháo tín hiệu này?

Có điều tên ngốc cũng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, vì dỗ dành ta mà đốt pháo hoa, kết quả trời xui đất khiến tìm người ta tới cứu mình.

Ta được đám tùy tùng của tên ngốc đưa về nhà, trước khi bọn họ đi còn để lại bạc cho ta, nói là tên ngốc muốn mua quần áo cho ta dùng.

Ta thầm nghĩ kim chủ tương lai này còn rất nhớ rõ chuyện này, sau khi kết hôn, phải quản thúc hắn cho vợ nhiều bạc một chút để làm việc này.

Nhưng ta sai rồi, sai hoàn toàn!

Ta cho rằng dựa vào công phu hóa trang xuất sắc của mình, vừa tay không đỡ tên ngốc, vừa móc tim móc phổi móc ngực hắn.

Tên ngốc sẽ cảm thấy ta là người thích hợp nhất cho vị trí này.

Kết quả bà mai vẫn nói với ta, tên ngốc không muốn!

Cái đồ ngốc này.

Ta tức giận đến mức cả mặt bốc khói, tỷ tỷ ta vừa luyện chữ, vừa móc mỉa ta, bảo ta sớm từ bỏ đi.

Ta tức giận chuyện bất công, "Nếu không phải tỷ mang sính lễ của ta để mua sách, nhà chúng ta cần giương mắt nhìn mà đưa con gái qua sao?"

Vẻ mặt tỷ ấy xanh mét, đặt bút xuống đó, bèn muốn cãi nhau với ta.

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, kết quả lúc này nương ta đi vào nói thợ săn đại ca tới tìm ta, ta làm tư thế thắng lợi về phía tỷ ta, sau đó cất bước đi tìm đại ca.

Hôm nay nhất định ta phải biết rốt cuộc đại ca có tâm tư gì đối với ta.

Đại ca trước sau như một cuồng phách khốc huyễn duệ*, nếu không phải biết hắn là đi săn, rất có thể ta đã coi hắn là tướng quân.

(* Gốc 酷炫狂霸拽 - Đây là một tổ hợp từ ngữ gồm những từ đơn ghép lại với nhau. Hiểu nôm na sẽ là: Ngầu lòi - Đẹp trai - Có năng lực - Ngông cuồng - Độc đoán - Quả quyết.)

Khí chất này, uy tuyệt đối.

Đại ca đi thẳng vào vấn đề nói, "Ta muốn cưới muội."

Nhìn giọng điệu bình tĩnh này của hắn, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, không có chút ánh mắt cảm xúc dao động, hoàn toàn không giống như là đến cầu hôn, càng giống là đến phá hoại.

Ta nghĩ đại ca hiểu lầm rồi, ta hoàn toàn không ghét gả chút nào, chẳng qua là ta quá muốn có cương vị biên chế.

Ta trực tiếp từ chối đại ca, ánh mắt bay tới tỷ tỷ ta ở một bên nhìn lén, bút lông gỗ lim đáng thương, đã bị tỷ ấy mạnh mẽ bẻ gãy.

Hóa ra tỷ ta hoàn toàn không phải đọc sách đến choáng váng, mà là có người trong lòng, lúc này mới để cho ta gả thay, chấm dứt tại họa.

Thủ đoạn cao!

Ta không khỏi khâm phục.