Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Phùng Quyên sửng sốt, bà ta cau mày: “Sao có thể?”
Cố Yên nói: “Nếu chủ nhiệm Phùng không tin thì có thể đi hỏi bên phía phòng giáo vụ, chắc bây giờ thông báo đuổi học đã được thông qua rồi.”
Phùng Quyên hoàn toàn sững sờ.
Bà ta không ngờ kết quả lại như vậy.
Các học sinh khác cũng rất bất ngờ.
Cố Yên quay lại chỗ ngồi của mình.
Thẩm Trí tỏ vẻ thất vọng: “Không ngờ cậu lại tránh được một kiếp.”
Vậy là cậu ấy vẫn phải nhìn mặt Cố Yên thêm một khoảng thời gian nữa.
Thẩm Trí rất hối hận vì đã chọn lịch học vào buổi tối.
Vì vết sẹo trên mặt Cố Yên nên không ai muốn ngồi cùng bàn với cô. Thế nên, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Cố Yên là còn trống, Thẩm Trí đành phải ngồi cùng với cô.
Một tay Cố Yên chống cằm, cô hiếm khi trêu chọc ai đó: “Cậu rất thất vọng sao?”
“Tất nhiên rồi.” Thẩm Trí không che giấu sự chán ghét đối với Cố Yên: “Ai ngồi cùng với cậu cũng đều gặp xui xẻo, cũng may cậu sẽ bị đuổi học sau kì thi sắp tới.”
Cố Yên liếc nhìn Thẩm Trí: “Cậu chắc chắn tôi sẽ bị đuổi học sao?”
“Tất nhiên, với điểm số như vậy thì cậu có thể vào top 200 được à?”
Vẻ mặt Thẩm Trí thể hiện việc đó là tất nhiên.
Ngay từ lúc bắt đầu học kỳ, cậu ấy rất ít khi trò chuyện với Cố Yên. Cố Yên thì luôn cảm thấy tự ti và nhút nhát, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, nói chi là nói chuyện với cậu ấy.
Tuy nhiên, trong những ngày gần đây, Cố Yên dường như đã thay đổi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trí nhíu mày.
Nhưng cậu ấy nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, việc Cố Yên có thay đổi hay không thì có liên quan gì đến cậu ấy.
Thẩm Trí ngủ đủ rồi, cậu ấy lấy tài liệu ôn tập môn toán ra và lật qua một cách không mấy chú tâm.
Phùng Quyên ra ngoài gọi điện, sau đó quay lại.
Bà ta đã xác nhận lại tình hình với phòng giáo vụ.
Người bị đuổi học thật sự là Trần Đình.
Đứng ở trên bục giảng, Phùng Quyên nhìn Cố Yên với ánh mắt đầy tức giận và không cam lòng.
Bà ta nói với giọng đầy tức giận: “Sau kì thi tháng sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi dựa trên kết quả.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Trí mở mắt nhìn một cái, nhưng nghĩ đến việc Cố Yên sẽ không đạt yêu cầu sau kỳ thi và có thể bị đuổi học, cậu ấy lại nhắm mắt lại.
Sau giờ học, trong văn phòng giáo viên, Cố Yên đưa cho Phùng Quyên một tờ đơn xin nghỉ phép.
Phùng Quyên nhíu mày, lập tức bắt đầu trách mắng, phát tiết hết cơn giận tích tụ từ trước đó ra ngoài: “Cố Yên, em lại muốn xin nghỉ? Trong giai đoạn quan trọng của năm ba mà lại liên tục nghỉ phép như thế, bảo sao điểm số của em lại kém như vậy!”
Giọng nói của bà ta rất nhạo báng.
Cố Yên không phản bác, ngoan ngoãn chịu đựng sự trách mắng từ Phùng Quyên.
Cuối cùng, Phùng Quyên vẫn phê duyệt đơn xin nghỉ phép của Cố Yên.
Mấy ngày gần đây, bà ta đã thấy Cố Yên chăm chỉ học nên cũng lo lắng rằng Cố Yên có thể thực sự lọt vào top 200. Khi đó, nhà trường sẽ rút lại thông báo đuổi học đối với cô.
Nếu Cố Yên dành nhiều thời gian vào những việc không quan trọng như thế, bà ta sẽ cảm thấy rất vui.
Phùng Quyên vung tay ném tờ đơn xin nghỉ về phía Cố Yên: “Có một học sinh như em, tôi thật sự đã gặp xui xẻo, mau đi đi!”
Sau khi Cố Yên rời khỏi văn phòng, chủ nhiệm lớp chọn hai cười, nói: “Đó chính là Cố Yên, học sinh có thành tích kém nhất lớp cô đúng không. Nhờ có em ấy mà Trần Đình mới bị đuổi học. Trần Đình là học sinh học kém nhất trong lớp tôi mà hiện tại đã bị đuổi học. Chủ nhiệm Phùng, có vẻ như trong kỳ thi tháng tới, lớp của cô vẫn sẽ thua lớp tôi.”
Sắc mặt Phùng Quyên vô cùng khó coi.
Chồng của bà ta là một trong số những cổ đông của trường, lớp chọn một và lớp chọn hai đều là những lớp tốt nhất của trường, nhưng thông thường, điểm số chung của lớp chọn một sẽ cao hơn lớp chọn hai.
Nếu thua lớp chọn hai, chẳng phải là đánh vào mặt mũi bà ta sao?
Hơn nữa, Lý Lệ cũng biết rằng bà ta đã can thiệp vào việc phân lớp cho học sinh.
Bà ta nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Lý Lệ, lần trước lớp chọn một thua chỉ là do ngẫu nhiên. Lần này, điểm số của lớp chọn một nhất định sẽ cải thiện.”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem sao.”