Thiên Kim Toàn Năng Được Lão Đại Sủng Kiều

Chương 36: Người bị đuổi học không phải là tôi

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

“Không cần đâu ạ, thầy cứ làm theo thông báo đi.”

Nghe Cố Yên nói vậy, chủ nhiệm Lâm nhìn thoáng qua Mặc Tư Hàn.

Mặc Tư Hàn tất nhiên tôn trọng quyết định của Cố Yên.

Chủ nhiệm Lâm cũng không nói nhiều nữa: “Được.”

Cố Yên đi đến bên cạnh Cố Vĩnh Quân, giọng điệu bình thản: “Chuyện này không phải tôi làm.”

Cố Vĩnh Quân biết mình đã sai, nhưng bà ta không muốn thừa nhận: “Cố Yên, điều này không có nghĩa là những rắc rối trước đây của mày không phải tại mày. Mày đã phạm nhiều lỗi như vậy, việc tao nghĩ mày sai cũng là điều dễ hiểu.”

Chủ nhiệm Lâm không biết nói gì, đây là mẹ của Cố Yên sao?

Cố Yên đã đoán trước rằng Cố Vĩnh Quân sẽ nói như vậy, ánh mắt cô chứa đầy sự mỉa mai.

Cô cứ thế đi ngang qua Cố Vĩnh Quân: “Tư Hàn, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Mặc Tư Hàn gật đầu.

Cố Vĩnh Quân ngăn hai người lại, bà ta dùng ánh mắt như đánh giá một món hàng nhìn Mặc Tư Hàn từ trên xuống dưới.

“Cậu là Mặc Tư Hàn đúng không? Bản thân cậu bị bại liệt, hãy tự biết mình không xứng với Cố Yên. Cậu nên biết điều, nếu không tôi sẽ để Cố Yên rời xa cậu.”

Giọng Cố Yên rất mềm mại, nhưng ẩn chứa một sự lạnh lùng: “Cố Vĩnh Quân, chuyện của tôi không cần bà phải can thiệp, bà cũng không có tư cách nói những lời như vậy với anh ấy.”

Thấy Cố Yên làm mất mặt mình ngay trước mặt mọi người, sắc mặt Cố Vĩnh Quân không kìm nổi nữa: “Cố Yên! Tao là mẹ của mày!”

“Không, bà không phải.”

Nói xong câu đó, Cố Yên đẩy Mặc Tư Hàn rời khỏi văn phòng.

“Cô Cố, để tôi.”

Trình Văn vừa nói xong, lập tức bị Mặc Tư Hàn đưa tay ngăn lại.

Trình Văn gãi mũi, lùi về phía sau.

Anh ấy cũng rất tinh ý, tự động giữ khoảng cách xa với Cố Yên và Mặc Tư Hàn để tránh làm Mặc Tư Hàn không hài lòng.

Có một học sinh nam lén lút đi theo Cố Yên đến phòng giáo vụ.

Cậu ta thấy tình hình biến động thì chạy vội về nói lại cho lớp: “Tôi vừa nghe được một tin sốc, mẹ của Cố Yên và ba mẹ của Trần Đình đều đã đến trường. Tôi thấy Cố Yên sống không nổi đâu.”

Lúc này đang là giờ giải lao.

Nghe vậy, các học sinh trong lớp chọn một bắt đầu bàn tán xôn xao, trong lời nói không thiếu được sự đắc ý.

“Tôi nhớ là ba của Trần Đình là chủ tịch của tập đoàn Trần thị, Cố Yên dám chọc giận Trần Đình, lá gan cậu ta cũng lớn thật.”

“Nhà họ Cố cũng có thế lực, nếu nhà họ Cố can thiệp thì không biết sẽ thế nào.”

“Chuyện này vốn là do Cố Yên đã đánh người trước, dù nhà họ Cố có muốn bảo vệ cậu ta thì cũng không có cách nào. Hơn nữa, người nhà họ Cố cũng không phải là những người không hiểu lý lẽ như vậy.”

“Tóm lại, lần này Cố Yên chắc chắn sẽ gặp vận xui lớn rồi. Tôi nhớ nội quy của trường Trung học Minh Đức quy định học sinh đánh nhau sẽ bị xử lý và bị đuổi học.”

“Ha ha ha, tôi sắp không cần phải gặp cái vẻ mặt xấu xí của cậu ta nữa.”

“…”

Khi đi ngang qua lớp học, Phùng Quyên đã nghe được cuộc trò chuyện của đám học sinh và dừng bước.

Tiếng bàn tán của cuộc thảo luận trong lớp chọn một khá to nên Phùng Quyên có thể nghe rõ mồn một từng lời.

Bà ta cười mỉa.

Sau đó bà ta tiếp tục đi.

Vào tiết thứ ba của buổi chiều, Cố Yên cũng quay về lớp.

Tiết này là tiết toán của Phùng Quyên.

Nhìn thấy Cố Yên, bà ta đặt viên phấn xuống và lạnh lùng chế giễu: “Cố Yên, em quay lại đây để thu dọn đồ đạc sao? Cái tốt không học lại đi học đánh nhau, loại học sinh như em nếu ở lại trong trường sẽ chỉ là một mối nguy hại, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng lớp chọn một và cả trường. Em nên rời khỏi nơi này sớm thì sẽ tốt hơn.”

Cố Yên chớp mắt, tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô nói là em sẽ bị đuổi học sao?”

Phùng Quyên nhất thời không nhận ra sự khác thường: “Em dám đánh nhau khiến bạn học bị thương, vậy thì chỉ có thể bị đuổi học.”

“Đúng là như thế, nhưng người bị đuổi học không phải là em mà là Trần Đình.” Cố Yên thong thả nói.