Sau Khi Đọc Tâm Phát Hiện Người Chồng Bây Giờ Đổi Người Rồi

Chương 6: Tiếng lòng

Lần này hắn không tóm được người, thật sự là đáng tiếc, có ai lại không muốn nếm thử vị của đỉnh lưu trong giới giải trí này chứ?

Phó Thăng Đình bị Dung Giản đẩy ra khỏi văn phòng, toàn bộ quá trình hai người không giao tiếp gì với nhau.

Dung Giản chỉ cúi đầu suốt quãng đường.

Từ khi cậu gả cho Phó Sinh Đình, là không muốn ngẩng đầu lên, lại càng không muốn để cho người ta nhìn thấy gương mặt của mình sau khi nhận ra cậu.

Phó Thăng Đình phát hiện ra, lấy một cái khẩu trang từ trong hộp dự phòng cạnh xe lăn đưa cho Dung Giản.

"Luôn cúi đầu không tốt cho xương cổ."

Dung Giản sững sờ một chút, đưa tay nhận lấy rồi đeo lên mặt.

Cậu đoán Phó Sinh Đình là không muốn để cho người ngoài biết chuyện chính gã đưa Omega đưa lớp hôn nhân.

Dung Giản rất hiểu lòng hư vinh kỳ lạ lại cố chấp của Phó Sinh Đình, có lẽ trong mắt gã Omega không nghe lời, là chuyện rất mất mặt.

Nhưng mà Dung Giản và Phó Sinh Đình sớm tối ở cùng với nhau, vẫn loáng thoáng cảm thấy Phó Thăng Đình không giống với bình thường cho lắm, nhưng lại không nói được không giống chỗ nào.

Bởi vì muốn cậu chăm sóc, hoặc là muốn trả thù cậu, cho nên không đưa cậu cho Lục Đông Hưng, hình như cũng hợp tình hợp lý.

Sau khi lên xe, Dung Giản lười suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vì cậu biết chuyện gì nên đến cũng sẽ đến.

Phó Sinh Đình đánh cậu cũng sẽ không bận tâm có tài xế và trợ lý đều ở đây.

Trong mắt Phó Sinh Đình, tài xế và trợ lý đều là người nhà của gã.

Thế nhưng ô tô đã khởi động rất lâu, bọn họ cũng sắp về đến nhà, vậy mà Phó Sinh Đình cũng không có ý ra tay, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với cậu một câu.

Cậu không biết lúc này Phó Thăng Đình đang thảo luận với hệ thống về chuyện nhiệm vụ.

Phó Thăng Đình nhận được nhiệm vụ đầu tiên là làm cho Dung Giản xanh xao vàng vọt trở lại thời kỳ đỉnh cao nhan sắc.

Không bao lâu, ô tô dừng lại trước cửa một trang viên biệt thự giống như cung điện, Phó Thăng Đình nhìn ngôi nhà xa lạ của mình, trong đầu hiện ra hình ảnh ngôi nhà ở kiếp trước.

Biệt thự nhỏ của anh tuy rằng không to như thế này, nhưng cũng rất ấm áp.

Hiện tại biệt thự này lớn thái quá, khắp nơi đều lộ ra cảm giác xa hoa phung phí và trụy lạc.

Cây cối trong khuôn viên rất ít, mọc tự do với hình thái vặn vẹo.

Tháng năm là lúc giao thoa giữa mùa xuân và mùa hạ, bồn hoa hai bên đường xanh um tươi tốt, cỏ dại cao ba thước mọc còn tươi tốt hơn cả hoa.

Là vì không có tiền thuê người làm vườn ư?

Phó Thăng Đình cau mày, tiếp tục nhìn bốn phía xung quanh.

Những bức tượng khỏa thân cay mắt đó là cái quái gì vậy trời?

Quả thực còn nhiều hơn tượng trong công viên ở thế giới trước của anh nữa.

Nguyên chủ rốt cuộc là thưởng thức kiểu gì thế?

Phó Thăng Đình vừa nghĩ đến mình mới là chủ nhân thật sự của thân thể thế giới này, thì hận không thể mua tên lửa bay lên mặt trăng ngay và luôn.

Anh không đành lòng nhìn thẳng vào, ra hiệu Dung Giản đẩy mình vào trong biệt thự.

"Vâng" Dung Giản lên tiếng trả lời.

Chuyện gì nên tới cũng phải tới, trí nhớ cơ bắp của Dung Giản ghi nhớ rất sâu, lúc này đây cậu đã sớm sợ hãi đẩy xe lăn, đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Hai người đi vào phòng, Phó Thăng Đình lần nữa nhìn chung quanh, anh thật sự rất không thích loại phong cách hoa lệ này, nhìn không hề có cảm giác ấm áp, hoàn toàn không giống một gia đình.

Anh quay đầu nhìn Dung Giản hỏi: "Tôi ngoại trừ nơi này ra, còn nơi nào khác không?"

Dung Giản sửng sốt một lát, ngay khoảnh khắc Phó Thăng Đình quay đầu kia, cậu còn tưởng rằng Phó Thăng Đình muốn đánh mình, hoặc là đưa ra mệnh lệnh gì đó tra tấn mình.

Thấy Dung Giản mờ mịt nhìn mình, Phó Thăng Đình mỉm cười giải thích: "Bác sĩ nói tôi bị tổn thương não, có thể không nhớ rõ một số chuyện."

Bởi vì nguyên nhân anh phải làm nhiệm vụ, không đạt tới cấp độ nhất định thì không thể nói ra thân phận thật sự của mình cho Dung Giản.

Trừ khi Dung Giản tự mình đoán ra.

Hơn nữa loại chuyện này quá mức thái quá, anh cho rằng cho dù nói cho Dung Giản, Dung Giản cũng sẽ không tin.

Dung Giản hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Phó Sinh Đình, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự ngoan ngoãn trước sau như một.

Rất rõ ràng, cho dù Phó Sinh Đình xảy ra tai nạn xe cộ, trên đầu còn quấn băng gạc thật dày, cậu cũng không tin Phó Sinh Đình sẽ mất trí nhớ thật.

Ở trong lòng cậu, đây chẳng qua là trò tra tấn mới hành hạ cậu của Phó Sinh Đình mà thôi. Cho dù cậu có tin hay không đều không thể trốn thoát khỏi sự tra tấn của Phó Sinh Đình, chỉ tin kết cục sẽ càng nghiêm trọng hơn mà thôi.

Ngày đó cậu muốn Phó Sinh Đình chết, với tính cách của Phó Sinh Đình, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Dung Giản trả lời như trước: "Bình thường ngài ở nơi này, những nơi khác đều có tình nhân bên ngoài của ngài. Nếu ngài muốn gặp ai, tôi đưa ngài qua đó."

Cậu vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên giọng táo bạo của Phó Sinh Đình.

Tiếng hét chói tai như tiếng kêu của chuột chũi.

[A a a a a a! Về mặt tình cảm, tôi chẳng những là kẻ cuồng bạo lực gia đình, biếи ŧɦái cuồng, tôi còn là tên khốn nɠɵạı ŧìиɧ nữa? Ông trời ơi, cho tôi chết nhanh chút điiii!]

Dung Giản ngạc nhiên đứng tại chỗ, cậu phát hiện Phó Sinh Đình hoàn toàn không mở miệng nói chuyện, vậy vừa rồi là ai đang nói chuyện?