Hơn nữa thân hình gầy gò, cũng rất giống một bệnh nhân sắp chết bị bắt nạt vô nhân đạo.
Phó Thăng Đình bị một màn này làm cho toàn thân run lên vì tức giận, tự anh điều khiển xe lăn đi tới trước mặt Dung Giản.
Nếu không phải bây giờ cơ thể này bị nguyên chủ làm cho tàn phế, anh thật sự muốn trực tiếp ôm Dung Giản đi.
Rời khỏi nơi có thể so sánh với địa ngục trần gian này.
Phó Thăng Đình nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, anh rất sợ dọa đến Dung Giản, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói với Dung Giản: "Đứng lên, theo tôi về nhà."
Dung Giản biết Phó Thăng Đình chưa chết, trong lòng đã sớm như nguội lạnh.
Nhưng mà khi cậu nghe thấy giọng điệu dối trá của Phó Thăng Đình, cơ thể vẫn nhịn không được sợ hãi khẽ run lên.
Nguyên chủ Phó Sinh Đình chính là như vậy, ở bên ngoài sẽ giả bộ như một người chồng dịu dàng.
Dường như ngoại trừ Dung Giản ra, không ai biết Phó Sinh Đình tàn bạo đến mức nào.
Dung Giản không phải sợ Phó Sinh Đình gϊếŧ mình, cậu chỉ là sợ Phó Sinh Đình không gϊếŧ mình.
Cậu sợ Phó Sinh Đình tiếp tục nghĩ mọi cách để tra tấn mình, để cho cậu sống không bằng chết.
Nhưng Dung Giản không ngờ tới, Phó Sinh Đình lại tới nhanh như vậy.
Vì trả thù cậu, Phó Sinh Đình không để ý chính mình xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn ngồi xe lăn, cũng không chịu buông tha cho mình.
Dung Giản thường xuyên không hiểu nổi, trước đó rốt cuộc cậu có thù hằn gì với Phó Sinh Đình, nên cậu mới có thể bị Phó Sinh Đình tra tấn như thế.
Cũng may Dung Giản cũng không muốn tiếp tục ở lại lớp học hôn nhân Omega, tiếp tục mất mặt nữa.
Cậu từng là diễn viên rất nổi tiếng, ba ngày nay đã có không ít người nhận ra cậu.
Mọi người đều chỉ trỏ cậu, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cậu chịu đựng cơn đau đến từ cánh tay, buông biểu ngữ xuống, ngoan ngoãn vịn tường chậm rãi đứng lên.
"Lớp tôi vẫn chưa kết thúc."
"Không sao." Phó Thăng Đình đưa tay kéo Dung Giản: "Tôi đưa em về nhà."
Dung Giản cúi đầu, coi sự dịu dàng của Phó Thăng Đình như sự bình tĩnh trước khi bão táp ập đến.
"Cảm ơn ngài."
Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa về đến nhà, cậu sẽ bị Phó Sinh Đình tra tấn đến sống không bằng chết, Dung Giản chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Nhưng mà chỉ cần Phó Sinh Đình không gϊếŧ cậu, cậu sẽ không tự sát.
Bởi vì cậu sớm muộn gì cũng phải để cho tên súc sinh Phó Sinh Đình này chết.
Ngay lúc bọn họ định rời đi thì bị Lục Đông Hưng chặn đường.
"Ầy! Sinh Đình, lúc trước cậu nói đưa Dung Giản cho tôi chơi vài ngày. Hôm nay đúng lúc tôi ở đây, cơ thể của cậu cũng không tiện, tôi tiện thể dẫn người đi được không?"
"..." Tên súc sinh này.
Dung Giản chưa từng nghĩ tới Phó Sinh Đình sẽ dùng phương thức này nhục nhã mình, dù sao hai người bọn họ còn có một tầng quan hệ chồng chồng hợp pháp.
Ở trong lòng cậu, Phó Sinh Đình chỉ biết ỷ mạnh hϊếp yếu, năng lực làm việc chẳng ra sao, tính tình nóng nảy dễ cáu giận còn không hiếu thảo.
Duy nhất một chỗ có thể xem như ưu điểm đó là lòng tự trọng rất mạnh, Phó Sinh Đình người này rất sĩ diện.
Hiện tại xem ra, Phó Sinh Đình thật sự ngay cả thể diện cũng không cần.
Nếu truyền ra ngoài Phó Sinh Đình đưa Omega của mình cho người khác chơi, thể diện của nhà họ Phó đều bị gã làm mất sạch.
Rõ ràng cha mẹ Phó Sinh Đình đều là người bình thường, rốt cuộc tại sao lại sinh ra một tên khốn như Phó Sinh Đình?
Dung Giản nghĩ vậy, giả vờ sợ hãi trốn sau lưng Phó Thăng Đình.
Cậu biết nếu mình càng tỏ ra không phối hợp, cơ hội đi theo Lục Đông Hưng càng cao.
Đến lúc đó nhà họ Phó sẽ bởi vì vụ bê bối của Phó Sinh Đình làm cho cổ phiếu tập đoàn Phó thị rớt giá, khi đó nhà họ Phó nhất định sẽ chọn người thừa kế khác.
Phó Sinh Đình mất đi vỏ bọc thân phận này, thanh bại danh liệt sắp tới.
Dung Giản yên lặng hạ quyết tâm ở trong lòng.
Ai ngờ Phó Thăng Đình lại đột nhiên cầm tay cậu, an ủi vỗ vỗ, sau đó trừng mắt nhìn Lục Đông Hưng: "Cậu có bệnh hả? Vừa rồi tôi nói rồi, sau này có gặp coi như không quen biết nhau, cậu nghe không hiểu sao? Còn nữa, cậu muốn ức hϊếp Omega nhà tôi? Cậu là biếи ŧɦái hả? Sao không đưa Omega của cậu cho tôi chơi vài ngày?"
Những lời sau đó là do Phó Thăng Đình hoàn toàn tức giận.
Anh không có hứng thú với Omega của Lục Đông Hưng.
Không ngờ tới Lục Đông Hưng chỉ hơi sửng sốt, sau đó cười mở miệng nói: "Vậy cũng được, chúng ta đổi để chơi. Nhưng mà cơ thể bây giờ của cậu như vậy, tôi sợ cậu cảm thấy thiệt thòi."
Phó Thăng Đình tức giận đến mức sắc mặt tái mét, anh dường như ý thức được mình không thể nói được bất kỳ đạo lý gì với mấy kẻ biếи ŧɦái ở thế giới này.
Anh quay đầu nhìn trợ lý, trợ lý phía sau gật đầu.
Kể từ khi Phó Thăng Đình nhìn thấy tấm biểu ngữ kia, anh đã bảo trợ lý đi khắp nơi lén chụp rất nhiều ảnh.
Sau khi rời khỏi đây, anh ta sẽ liên lạc với cơ quan có liên quan để cấm lớp đào tạo ghê tởm này.
Bởi vì trí nhớ của anh không được đầy đủ, chỉ biết mình là con trai của người giàu nhất, anh không biết về địa vị hay thực lực khác của mình, hơn nữa vì lý do thể chất của nguyên chủ, cho nên không thể cứng rắn ở chỗ này.
Hết thảy đều phải chờ anh trở về rồi từ từ suy nghĩ rõ ràng.
Anh kéo tay Dung Giản nói với Lục Đông Hưng: "Trong lúc tôi còn đang tĩnh dưỡng, Dung Giản chăm sóc tôi. Hơn nữa bác sĩ nói nửa năm gần đây tôi phải ở nhà tĩnh dưỡng, cậu thông báo giúp tôi một tiếng. Tôi đi trước, cảm ơn."
Lục Đông Hưng phát hiện Phó Sinh Đình là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Hắn đoán có lẽ Phó Sinh Đình đã bị cha gã dạy dỗ.
Bởi vì Phó Sinh Đình chính là đứa con phá cửa, mỗi lần bị ông già nhà gã - Phó Kiến giáo dục đều tém lại một thời gian.
Không có gì ngạc nhiên cả.
Nhưng Lục Đông Hưng không vội đi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dung Giản.
=======
Note cho mọi người dễ phân biệt chút:
Phó Sinh Đình là tra công, tráo đổi thân phận với công chính (đã bay màu), ngôi ba sẽ là gã.
Phó Thăng Đình là công chính, ngôi ba là anh.