Sau Khi Tan Học Anh Ấy Ngọt Ngào Đến Thế

Chương 12:

Bao Văn ngạc nhiên hỏi anh: "Khó chịu đến mức nào? Có khó khó chịu giống lúc động dục không?"

"Không giống, cháu thấy không thích." Sắc mặt Mạc Lệnh Thu không thay đổi, nhưng không biết vì sao, Bao Văn có thể cảm nhận được sự chán ghét ngay lúc đó của anh.

"Được, bác biết rồi." Bao Văn gật đầu.

"Cháu đã làm phiền bác rồi." Mạc Lệnh Thu chào tạm biệt, đang chuẩn bị rời đi thì Bao Văn gọi anh lại.

"Không biết cháu có tiện không, lần sau đến thì đưa alpha kia đi cùng nhé."

Sắc mặt Mạc Lệnh Thu lạnh lùng hơn: "Tại sao ạ?"

"Bác làm kiểm tra chất dẫn dụ cho cậu ấy." Bao Văn thấy Mạc Lệnh Thu không vui, giải thích thêm một câu: "Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, cẩn thận chút vẫn hơn."

"...Cháu biết rồi ạ, cháu về hỏi cậu ấy đã."

___

Thoáng cái đã trôi qua ba ngày, Bao Văn đã gọi điện thoại đến, mà Mạc Lệnh Thu vẫn chưa đề cập đến chuyện đi đến phòng khám với Tưởng Thần Minh, thậm chí ba hôm nay hai người còn chưa gặp mặt.

Hai người vốn không ở cùng một khu, Mạc Lệnh Thu nếu không phải ở thư viện thì là ở văn phòng, phạm vi hoạt động của Tưởng Thần Minh thì ở sân thể thao hoặc nhà đa năng, tính cách hai người cũng hoàn toàn tương phản, không gặp được nhau cũng là bình thường.

Mạc Lệnh Thu và Bao Văn đã hẹn nhau thời gian đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe là năm giờ chiều, bây giờ đã là một rưỡi chiều rồi.

Nhìn dãy số đã lưu trên điện thoại hơn nửa tháng nhưng chưa từng gọi một lúc lâu, Mạc Lệnh Thu nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy việc kiểm tra sức khỏe vẫn là chuyện quan trọng, vì thế quyết định bấm phím gọi.

Nghe tiếng tút tút vang lên không ngừng, cuối cùng biến thành "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", Mạc Lệnh Thu mặt không đổi sắc gọi lại hai lần, kết quả vẫn giống như lần trước, không liên lạc được.

Hai nghiên cứu sinh của Mạc Lệnh Thu mang tài liệu thảo luận sơ bộ về chủ đề nghiên cứu đến văn phòng của anh đã bị không khí căng thẳng trong phòng dọa sợ.

Mặc dù Mạc Lệnh Thu bình thường cũng lạnh lùng, nhưng hôm nay nhìn anh có vẻ cực kì khó gần.

Nếu hai alpha mà biết thầy của bọn họ là omega, sợ rằng lòng tự trọng của alpha sẽ bị sụp đổ mất.

"Lại đây." Mạc Lệnh Thu vẫy tay, nhận lấy tài liệu trong tay hai người, dùng nửa tiếng để xem cẩn thận một lần, gật đầu: "Cũng ổn, Dương Thắng, em có vấn đề trong việc dùng từ để phân tích, em đang làm nghiên cứu khoa học, trước khi đưa ra kết luận nghiên cứu thì không thể dùng mấy từ kiểu phủ định tuyệt đối, cụ thể thì em có thể học tập Liêu Nam."

"Dạ." Hai người Dương Thắng cùng Liêu Nam liên tục gật đầu.

Mạc Lệnh Thu sửa lỗi sai xong, lại chỉ rõ phương hướng tiếp theo cho họ, hai người ghi nhớ cực kì cẩn thận.

Đợi hai sinh viên rời đi, Mạc Lệnh Thu xem lại thời gian, bốn giờ rồi.

Điện thoại vẫn không có cuộc gọi lại, Mạc Lệnh Thu dựa theo nguyên tắc "quá tam ba bận", không định gọi Tưởng Thần Minh đi cùng mình nữa, anh dọn dẹp đồ đạc gọn gàng rồi cầm chìa khóa xe đi về bãi đỗ xe.

Vừa ngồi vào ghế lái, điện thoại đặt bên cạnh đã vang lên, là Tưởng Thần Minh gọi đến.

Mạc Lệnh Thu do dự trong chốc lát, vẫn chọn nghe: "Alo."

"Thầy Mạc? Có phải thầy không ạ?" Tưởng Thần Minh vừa đánh cầu xong, cầm điện thoại lên thì thấy cuộc gọi nhỡ, phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, bởi vì trước nay Mạc Lệnh Thu chưa từng gọi điện thoại cho cậu. Cậu cũng không biết số điện thoại của đối phương, nhưng thấy bên kia gọi cho mình ba lần, cậu cảm thấy có lẽ mình đã bỏ lỡ chuyện quan trọng nào đó.

"Giờ em có rảnh không?" Mạc Lệnh Thu hỏi thẳng.

Tưởng Thần Minh ngẩn người: "Em rảnh, nhưng mà..."

"Em đang ở đâu?"

"Sân thể thao ạ, sân số ba ở khu Bắc ạ." Ban đầu Tưởng Thần Minh muốn nói mình vừa mới đánh cầu xong, cả người toàn mồ hôi, bởi vì theo quan sát của cậu, Mạc Lệnh Thu có hơi nghiện sạch sẽ.

"Đợi thầy." Mạc Lệnh Thu nói xong thì tắt luôn điện thoại, lái xe đến sân thể thao số ba khu Bắc.

Tưởng Thần Minh sững sờ khi cuộc gọi bị ngắt. Thành viên trong đội bóng rổ gọi cậu: "Đi thôi,về kí túc xá. Tối nay ra ngoài ăn một bữa đi."

"Không được, lát nữa tớ còn có việc." Tưởng Thần Minh cười từ chối.

Mấy người bạn nhìn cậu vài cái, chợt cười quái dị: "À~ Đi hẹn hò?"

Tưởng Thần Minh không trả lời, xua tay đuổi bọn họ đi, mấy người này mà biết người tìm cậu là Mạc Lệnh Thu thì vẫn sẽ ổn chứ?

"Được rồi, bọn tớ đi đây, hẹn hò vui vẻ nhé." Bọn họ rất nể mặt, rời khỏi sân thể thao.

Không lâu sau, một chiếc xe màu xám bạc xuất hiện ở bên cạnh sân thể thao số ba. Mạc Lệnh Thu ngồi ở ghế lái nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy Tưởng Thần Minh, anh đang định gọi điện thoại cho đối phương, cửa xe đã bị gõ "cộc cộc".

Ngẩng đầu lên, Mạc Lệnh Thu thấy Tưởng Thần Minh đứng ở bên ngoài. Anh hạ cửa xe xuống, nói: "Lên xe."

Tưởng Thần Minh cũng không biết anh đang làm cái gì, chỉ có thể lên xe trước.

Sau khi Mạc Lệnh Thu lái xe ra khỏi trường, cuối cùng cũng mở miệng: "Trong khay để đồ ở trước mặt em có khăn ướt đấy."

"Em cảm ơn." Tưởng Thần Minh lấy khăn ướt ra, lau sạch mồ hôi trên trán: "Thầy ơi, có việc gì gấp lắm ạ?"

"Kiểm tra chất dẫn dụ." Mạc Lệnh Thu nói xong, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi khiến anh không thoải mái, cẩn thận ngửi lại, phát hiện đó là một mùi hương omega xa lạ, mặc dù rất nhạt, chỉ cần gió thổi một lúc là bay hết: "Trên người em có mùi gì thế?"

"Dạ?" Tưởng Thần Minh ngẩn người, cậu tưởng anh ghét cậu đang chảy mồ hôi.

"Em ngồi ra ghế sau đi." Mạc Lệnh Thu nói xong, thực sự dừng xe ở ven đường.

Tưởng Thần Minh không dám oán thán, xuống xe ngồi vào ghế sau, sau khi xe đi tiếp, cậu cẩn thận ngửi lại mùi trên cơ thể mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu thử thăm dò giải thích: "Thầy ơi, quản lí đội bóng của bọn em là omega, mùi hương này sẽ bay đi nhanh thôi ạ."