Mê Luyến Tội Nhân: Hận Em, Khao Khát Em

Chương 4

Bên trong phòng, mẹ cậu đang khóc, ánh mắt của mẹ rưng rưng nước, giải thích gì đó với người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, từng tiếng từng tiếng mẹ nói ra, làm cho trái tim cậu như bị một cánh tay vô hình bóp nghẹt. Sau đó, cậu thấy mẹ đang lùi dần về phía ban công, gương mặt tràn đầy vẻ sợ hãi và đầy nước mắt, còn ông chú kia, người đàn ông mà mẹ cậu nói sẽ chăm lo cho họ, đang tiến gần hơn, từng bước đe dọa.

“Mẹ!” Cậu bé muốn kêu lên, nhưng không hiểu sao chẳng thốt ra được.

Cậu thấy mẹ mình lùi sát ban công, nhưng vẫn không ngừng lại, rồi bất ngờ, trong một khoảnh khắc, mẹ cậu mất thăng bằng, cả thân thể mẹ ngửa ra sau rơi xuống. Thiên Vũ như hóa đá, tay run rẩy, như hoàn toàn mất cảm xúc đơ ra một lúc, miệng cậu từ từ há ra, ánh mắt rưng rưng hét lớn.

“MẸ ƠI!!!!!”

Người đàn ông trong phòng nghe thấy, giật mình quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thấy cậu bé đứng đằng sau cửa. Ánh mắt hắn toát lên sự khủng hoảng và sợ hãi, như mất đi lý trí, hắn bước thật nhanh về phía cửa.

Thiên Vũ đứng ngay ngoài cửa, nhìn thấy người đàn ông đó đang bước nhanh về phía mình với một gương mặt rất đáng sợ, cậu nhóc vội ôm gối chạy đi.

“Đứng lại đó!” Hắn quát lớn.

Thiên Vũ giật mình, bản năng thúc đẩy cậu càng phải chạy nhanh hơn nữa. Đôi chân nhỏ bé chạy thục mạng qua hành lang dài, tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần hơn. Tim cậu đập thình thịch trong l*иg ngực, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập và nặng nề hơn.

Đừng, đừng mà… mẹ ơi… mẹ ơi cứu Thiên Vũ với…

Đến một góc quẹo, cậu bé lăn mình vào phòng chứa đồ, thân thể nhỏ bé ngồi tựa vào cửa, tim cậu đập loạn xạ. Cậu nghe rõ tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông đi ngang qua, tiếng thở gấp của hắn vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch. Mồ hôi ướt đẫm trán, Thiên Vũ nhắm chặt mắt, cầu nguyện rằng hắn sẽ không tìm thấy cậu.

Cậu bé không dám nhúc nhích, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng. Tiếng gió rít bên ngoài càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo và cô độc. Cậu nhớ lại những đêm ấm áp được mẹ ôm ấp, kể chuyện, và những ngày tháng hạnh phúc chỉ có hai mẹ con…

Bên ngoài phòng chứa đồ, người đàn ông điên cuồng tìm kiếm. Hắn lật tung mọi ngóc ngách, từ phòng ngủ đến phòng khách, nhưng không thấy bóng dáng của Thiên Vũ đâu cả.

“Chết tiệt!”

[Dinglingling… Dinglingling]

Tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó dừng lại, giọng nói của một người đàn ông vang lên.