Mê Luyến Tội Nhân: Hận Em, Khao Khát Em

Chương 3

“Trừ khử trước… Để tránh rủi ro, bây giờ em có thể im lặng, nhưng sau này, em có chắc là nó sẽ không chen vào cản trở những kế hoạch sắp tới của anh hay không? Hửm?”

Hai người cứ thế anh tiến tôi lùi, miệng hắn vẫn thốt ra những lời nói vô lương tâm không thể nào tha thứ được.

“Em yêu à… Con vẫn còn nhỏ mà em, giờ nó vẫn chưa là một con người hoàn toàn, em gϊếŧ nó, đâu thể gọi là gϊếŧ người được… thằng này không muốn bất kỳ ai cản đường nó cả…”

“Anh im đi!”

“Tình yêu của anh, nào, nghe anh… Nghe anh rồi sau này anh có tất cả, chúng ta hoàn toàn được ở bên nhau… rồi làm đứa khác, chứ hiện tại anh vẫn chưa thể cho con cuộc sống tốt được… Nhé… Nhé em…”

Mỗi một câu, lại tiến thêm một bước.

“Em yêu à, vợ anh nghi ngờ rồi, kinh tế tiền bạc ả ta đang nắm, anh cũng không thể chu cấp tốt cho con và em, vả lại, ông ba vợ già cốc khú đế của anh vẫn còn khoẻ lắm, không biết ông ta sẽ chết khi nào, anh sợ, anh sợ vợ anh tìm ra được em thì không sao, nhưng nhỡ ả biết em mang thai còn là con của anh thì anh chết mất…”

Cô vừa bước lùi, đầu vừa lắc nguầy nguậy, nước mắt vẫn tuôn ra không kiểm soát

“ANH IM ĐI! ĐỪNG NÓI NỮA! ANH IM Đ…”

“TỬ KỲ!!!!”

Gió đêm lạnh lẽo, từng cơn gió rít gào thổi qua, tán cây bên đường kêu xào sạc, báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn đổ xuống.

Người đàn ông trong căn phòng đó đứng đơ như một bức tượng gỗ, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống không ngừng nhưng ánh mắt của hắn vẫn chưa chớp dù chỉ một lần, bàn tay vẫn đưa ra giữa không trung vẫn chưa hạ xuống.

Bên dưới hoa viên, một người phụ nữ đang nằm trên thảm cỏ xanh mướt, trên mặt vẫn còn hai vệt nước mắt, nhưng trên đầu, và bên dưới của người phụ nữ vẫn đang chảy máu không ngừng…



“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, Vũ Vũ bị ngã, đau quá hu hu.”

Một cậu bé trắng trẻo với gương mặt mũm mĩm đáng yêu tay dụi mắt, sụt sịt rất đáng thương đi khắp tầng tìm mẹ, cậu đi tìm kiếm mẹ khắp nơi mà vẫn không thấy đâu.

Vốn dĩ hai mẹ con cậu từ khi ba mất đã phải sống trong một căn nhà khá là bình thường, hai mẹ con tối nào cũng ngủ với nhau, được mẹ kể chuyện, được mẹ ôm rất ấm áp, đột nhiên một hôm có một chú rất đẹp trai đến, bảo rằng từ nay hắn sẽ lo cho hai mẹ con cậu một cuộc sống đầy đủ nhất có thể, và cũng từ ngày đó họ đã chuyển đến sống trong căn nhà rộng lớn này.

Và thế là từ đó, cậu với mẹ có mấy hôm không được ngủ chung, mẹ đều qua phòng khác ngủ, mẹ bảo là mẹ với chú đó bàn chuyện quan trọng, nên thường bảo cậu ngủ sớm. Cậu bé cũng ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm trái lời mẹ, tình cảnh này cũng đã duy trì được 3 năm.

Hôm nay không may đang ngủ thì bị lăn ngã xuống giường, mông đau không chịu được, Thiên Vũ muốn được mẹ xoa.

Cậu mon men đến căn phòng mà mẹ và ông chú đó bảo là dùng để “Bàn việc”, phát hiện là cửa phòng không khoá.

Vốn định là sẽ mở cửa đi vào với mẹ, nhưng một tiếng động đổ vỡ và tiếng quát của người đàn ông đã khiến cậu bé khựng lại không dám bước tiếc, chỉ đưa mắt nhìn qua khe cửa đang mở hé.