Nhìn Lưu Đan rời khỏi phòng, Tô Chân phẩy phẩy tay trước mặt, trong phòng hơi nóng quá.
Cô định đi lấy nước uống thì bất ngờ bị trượt chân, cô nhanh chóng dùng tay vịn vào bàn. Khi cúi đầu nhìn xuống, cô nhìn thấy trên sàn nhà có một vũng nước.
Đây không phải là dịch vụ khách sạn năm sao ư? Có phải là quá bất cẩn rồi không?
Tô Chân lấy rượu uống, cô dựa vào kinh nghiệm trong phó bản bảo hiểm, ở những nơi như thế này thì tốt nhất là đi ngủ một giấc. Chỉ cần cô ngủ như chết thì cho dù nơi này có thật sự xảy ra chuyện gì cũng không dọa được cô.
Dĩ nhiên cô cũng nghĩ rằng khả năng là nơi này thật sự có ma nhưng Lưu Đan vừa mới nói mặc dù nhiều khách đến nghỉ ở đây đều nói tuy trong phòng có ma nhưng cho tới bây giờ chưa từng xảy ra án mạng. Sau khi những vị khách kia trốn thoát ra ngoài cũng sống rất tốt, chưa từng nghe thấy có ai xảy ra chuyện gì.
Vậy nên cho dù nơi này thực sự có ma thì chắc cũng chỉ là loại ma đi dọa người?
Tô Chân ngả người trên ghế sô pha, một tay cầm chai rượu còn một tay cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi cho Du Dung Dung để tố cáo cho cô ấy nghe mình bị lừa thảm như thế nào.
“Xin lỗi, người dùng đang ngoài vùng phủ sóng…”
“Hử?” Tô Chân nhìn điện thoại di động với vẻ kinh ngạc, rốt cuộc Du Dung Dung chạy đến nơi nào rồi? Sao lại ngoài vùng phủ sóng?
Cô muốn gọi cho Ngô Vũ nhưng anh ta cũng giống như Du Dung Dung, bây giờ trời đã tối, anh ta đang ở cùng với vợ con, làm phiền cũng không tốt.
Vì thế, cô đặt điện thoại di động xuống và bắt đầu uống rượu.
Uống hết một chai xuống bụng, đầu cô đã mê man. Tô Chân bám vào tường bò lên giường, cô nằm ngửa trên giường, cơn buồn ngủ xâm nhập khiến cô không thể mở nổi mắt. Chỉ là cô cảm thấy hơi khó chịu, chiếc chăn ướt quá, chẳng thoải mái tí nào…
Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ của cô chính là nguyên nhân khách sạn kinh doanh kém có thể không phải vì ma quỷ lộng hành mà là do thái độ phục vụ quá kém, chăn trong phòng quá ẩm ướt.
Tô Chân ngủ một đêm rất không yên ổn, cô luôn có những giấc mơ rất kỳ quái.
Mặc dù rượu có thể khiến người ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ song cũng khiến cho người ta cảm thấy nhức đầu. Cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết bản thân tự tỉnh vì quá đau đầu.
Sau khi tỉnh dây, tay chân mềm nhũn và không thể tự chủ được, cánh tay vừa nâng lên một chút lại buông xuống nặng nề.
“Bõm!”
Thanh âm rõ ràng như đập phải nước.
Nước?
Sao lại có tiếng nước chảy? Đây không phải là trong phòng tầng 4 của khách sạn sao?
Tô Chân cố gắng mở mắt ra nhưng bỗng nhiên đầu cô ong ong như thể đột nhiên rơi vào trong bể nước.
Cô bị chìm!
“Ùng ục ùng ục…”
“Phụt!” Tô Chân cố gắng ngồi dậy, cô sợ hãi nhìn xung quanh. Xung quanh tối mù, cô không nhìn rõ gì cả, chỉ thấy toàn là nước, khắp nơi đều là nước!
Tại sao lại như vậy? Không phải cô đang nghỉ ngơi ở trong khách sạn sao? Tại sao lại rơi xuống sông thế này?
Tuy nhiên cô nhanh chóng phát hiện ra mình không hề rơi xuống sông, hơn nữa có thể mình vẫn ở trong phòng vì cô vẫn cảm nhận được chiếc giường mềm mại bên dưới và chiếc chăn ướt đẫm nước.
Trong phòng bị rò nước?
Tô Chân vội vàng xuống giường nhưng nước bên dưới còn sâu hơn, vừa rồi vội quá suýt chút nữa đã ngã xuống nước.
Vất vả lắm mới đứng thẳng dậy, cô phát hiện nước đã ngập đến eo.
Nước sâu như vậy, không phải bị nổ ống nước đấy chứ? Ở tầng dưới không xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không có ai tới cứu cô?
Cũng không có người tới thông báo cho cô?
Cô mò mẫm đi tìm điện thoại định gọi cho lễ tân, chỉ là điện thoại đã hoàn toàn chìm vào nước nên không thể sử dụng. Cô lại đi về phía cửa nhưng đi mãi chẳng thấy cửa đâu.
Nước càng ngày càng dâng cao, mới vừa rồi còn ở eo nhưng đảo mắt đã sắp tới ngực.
Tô Chân gấp gáp, cô ngửa đầu hô to: “Cứu tôi với!!!”
“Cứu với!”
Cô nhớ trước đó điện thoại di động bị rơi ở trên ghế sô pha nhưng không biết bị rơi lâu như thế còn dùng được không. Tô Chân quay người đi về phía sô pha, kết quả bên đó có bậc thang nên nước khá thấp. Cô đi chưa được hai bước đã đạp hụt, toàn thân chìm vào trong nước.
Dưới nước tối đen đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, đầu ngập trong nước.
Trong chớp mắt, cô hoàn toàn lạc mất phương hướng, tim gần như ngừng đập. Cũng may mà cô biết bơi nên vào thời khắc quan trọng đã tỉnh táo lại, cô khua khoắng tay chân, chẳng mấy chốc đầu đã nhô lên khỏi mặt nước.
Ngay khoảnh khắc đầu nhô lên khỏi mặt nước, dường như cô cảm thấy trong nước thứ gì đó.