Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 43: Tầng 4, phòng số 7

Nghĩ tới đây, cô hơi thả lỏng, người đẹp thân thiết nói: “Tôi họ Lưu, tên là Lưu Đan, phụ trách đón tiếp cô. Cô có cần đi nghỉ ngơi trước không? Có muốn uống gì không? Có muốn ăn gì không?”

Thật vất vả lắm mới tới được đây, coi như là vì trì hoãn thời gian vào căn phòng ma ám nên Tô Chân cũng muốn hưởng thụ thật tốt. Cô nói: “Quả thật tôi hơi đói.”

Lưu Đan cười khẽ: “Vậy chúng ta tới phòng ăn đi.”

Trong phòng ăn, bữa ăn xa hoa của Tô Chân đã được dọn lên bàn, Lưu Đan tao nhã đứng một bên rót rượu vang giúp cô.

Món gan ngỗng đắt tiền trong miệng nhạt như nước ốc, Tô Chân cố giữ vẻ bình tĩnh nói: “Cô có thể kể cho tôi nghe về căn phòng kia không?”

“Được.” Lưu Đan nhẹ nhàng đặt chai rượu xuống, cô ta nhẹ nhàng nói: “Căn phòng số 7 ở tầng 4 bốc cháy vào ngày 20 tháng 11 năm ngoái, nguyên nhân cháy chưa rõ.”

Tô Chân: “Chưa rõ?”

“Đúng vậy, chưa rõ. Lính cứu hỏa, thậm chí chúng tôi cũng đã mời thêm một số chuyên gia nhưng không thể xác định chắc chắn nguyên nhân vụ cháy.” Lưu Đan suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng có rất nhiều suy đoán.”

Vừa nói đột nhiên cô ta cúi người tới gần Tô Chân và nhỏ giọng nói: “Chúng tôi cũng nghi ngờ có người phóng hỏa.”

“Ai?” Tô Chân không nhịn được thấp giọng hỏi: “Khách sạn của các người có kẻ thù sao?”

“Không có.” Lưu Đan lắc đầu, sau đó căng thẳng nói: “Chúng tôi nghi ngờ vị khách bị thiêu chết kia chính là người đã phóng hỏa.”

“A?” Tô Chân kinh sợ: “Anh ta không muốn sống nữa sao?”

“Rất có khả năng.” Lưu Đan nói: “Bởi vì sau khi xảy ra chuyện, cảnh sát đã dùng thông tin đăng ký của khách để tìm ra người nhà của anh ta, sau đó họ phát hiện ra thẻ căn cước là giả. Cô nghĩ lại mà xem, anh ta tới khách sạn xa lạ một mình, dùng danh tính giả nhận phòng nhưng sau đó lại bị thiêu chết, chẳng lẽ điều này không kỳ lạ sao?”

“Đúng là kỳ lạ thật…” Trong lòng Tô Chân cũng muốn nói tôi không tới đây để nghe chuyện suy diễn hồi hộp, cô hỏi: “Tôi muốn biết căn phòng số 7 đó có ma quỷ lộng hành thật không?”

“Chuyện này à.” Nói tới đây, Lưu Đan lập tức khôi phục lại dáng vẻ thanh lịch và ung dung, cô ta nói: “Tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng chưa từng ở phòng 407. Có điều kể từ sau khi 407 bị ma ám, có rất nhiều khách bị hoảng sợ nhưng chưa từng có ai bị thiệt mạng, duy nhất có một người bị thương là vì khi chạy ra ngoài vội quá nên bị đập đầu.”

Không có người chết là Tô Chân cảm thấy yên tâm rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy gan ngỗng trong miệng ngon hơn hẳn, rượu vang đỏ hảo hạng thật thơm.

Sau khi ăn uống no nê, Tô Chân bảo Lưu Đan đưa cô về phòng.

Thang máy dừng lại ở tầng 4, cửa vừa mở ra là Tô Chân đã cảm nhận được khí lạnh đập thẳng vào mặt. Cô run cầm cập nói: “Điều hòa tầng 4 hơi lạnh đấy.”

“Thật sao?” Lưu Đan cười áy náy: “Có lẽ ở trong phòng sẽ tốt hơn.”

Sàn nhà ở tầng 4 được trải thảm rất đẹp, hai bên tường được treo những bức tranh sơn dầu. Nếu như không có người nói ra thì Tô Chân hoàn toàn không nhìn ra nơi này từng xảy ra hỏa hoạn.

Trong hành lang trống rỗng, đôi giày cao gót của Lưu Đan đi trên thảm không hề phát ra tiếng động nào.

Cô ta vừa đi vừa giới thiệu: “Thật ra trước khi tin tức ma quỷ lộng hành ở phòng 407 được truyền đi, có không ít khách vào ở những phòng khác trên tầng 4 và không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng sau khi tin tức truyền ra, không còn người nào dám vào ở tầng 4 nữa.”

Tô Chân nói điều này cũng rất bình thường, nếu như không phải cô làm công việc này thì có đánh chết cô cũng sẽ không tới nơi này.

“Đến rồi.” Lưu Đan dừng lại trước một cánh cửa.

Cô ta giơ tay quẹt thẻ để mở cửa: “Chính là chỗ này.”

Tô Chân hơi ngẩng đầu lên và nhìn thấy số 7 ở trên cửa.

Cửa phòng mở ra, một luồng hơi nóng đập thẳng vào mặt. Tô Chân cau mày, cô lùi về phía sau: “Có phải phòng này hơi nóng quá rồi không?”

Trên mặt Lưu Đan thoáng qua vẻ nghi ngờ, sau đó cô ta cười nói: “Vừa rồi cô còn chê điều hòa bên ngoài hơi lạnh nên tôi chỉnh nhiệt độ hơi thấp xuống một chút.”

Cô theo Lưu Đan vào phòng, không hổ danh là căn phòng sang trọng, trang trí vừa trang nhã lại không giấu được vẻ xa hoa.

Tô Chân ngồi trên ghế sô pha, cô bắt đầu suy nghĩ xem làm sao gϊếŧ thời gian đêm nay. Lưu Đan cười nói đi tới: “Nếu như không còn chuyện gì thì tôi sẽ không quấy rầy nữa, nếu như cô có việc gì thì cứ gọi điện thoại đến quầy lễ tân cho tôi.”

“Được.” Tô Chân gật đầu.