Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 25: Khách sạn nghỉ dưỡng cấp độ A: Bình xịt côn trùng

Tôi Họ Lâm cũng không nói gì thêm, anh ta nói: "Lên đó xem thử."

Cầu thang dẫn lên tầng ba bị chặn bởi một bức tường gỗ, mọi người chen chúc trên cầu thang cố gắng đẩy bằng tay nhưng không hề nhúc nhích.

Ngô Vũ lắc đầu nói: "Khó đấy, bức tường này được phong tỏa từ bên trong tầng ba, chúng ta không có công cụ ở bên ngoài nên chỉ có thể phá hủy bức tường này bằng sức mạnh."

Có thể giải quyết bằng sức lực thì chẳng đáng là chuyện gì cả. Người đàn ông cơ bắp vặn vẹo cổ, nói: "Để tôi xuống dưới nhà lấy đồ lên đập."

Tôi Họ Lâm nhíu mày nói: "Cách này có thể tốn rất nhiều thời gian, chưa chắc đã lên được tầng ba trước khi trời tối."

Người đàn ông đeo kính đáp: "Theo tôi thì không vấn đề gì. Bây giờ chúng ta có thức ăn, thời gian không quá cấp bách."

Tôi Họ Lâm lắc đầu: "Ai biết đêm nay có chết người nữa hay không?"

Lời nói đó khiến tất cả mọi người im lặng. Đúng vậy, ai biết đêm nay có người nào chết nữa hay không?

Mặc dù cái chết của ông Tôn có liên quan đến việc ông đột ngột thức dậy để đi vệ sinh, nhưng nó cũng chứng minh rằng con ma đứt đầu có thể vào phòng qua cửa sổ. Trong manh mối, con ma được mô tả là tinh nghịch và hay quậy phá. Ai biết nó có thể lẻn vào phòng ai vào đêm nay không?

“Vậy thì chúng ta thay phiên nhau làm để đẩy nhanh tiến độ nhé?” Người đàn ông cơ bắp đề nghị.

Tôi Họ Lâm suy nghĩ một hồi rồi quay sang nhìn Tô Chân và hai người kia, anh ta muốn hỏi xem trong bếp có tìm thấy đạo cụ gì không. Tô Chân thấy anh ta nhìn sang, tưởng rằng anh ta không có chủ ý, đang tìm kiếm sự giúp đỡ của mình, vì vậy cô nói: "Dùng lửa đốt có lẽ được."

Tôi Họ Lâm ngớ ra, người đàn ông cơ bắp lập tức rút một hộp thuốc lá ra khỏi túi, sau đó lại lấy bật lửa ra khỏi hộp thuốc: "Tôi có mang theo bật lửa."

"Dùng bật lửa thì không đốt được bức tường này." Tuyết Rơi Dày Quá hỏi: "Ở đây có xăng hoặc dầu ăn gì không?"

"Không có." Ngô Vũ nói: "Trong bếp chẳng có gì cả."

Mọi người lại bắt đầu lo lắng, có cách thì có, nhưng lại thiếu dụng cụ.

Lúc này, Tô Chân nói: "Bình xịt côn trùng cũng là vật dễ cháy, có thể xịt lên tường gỗ."

"Chậc." Người đàn ông cơ bắp không thể chịu đựng được những ý tưởng kỳ quặc của cô ta: "Nói thì dễ, ai mà không biết bình xịt côn trùng dễ cháy? Có khả năng thì đi tìm bình xịt côn trùng, tìm được tôi quỳ xuống cho cô coi!"

Tô Chân lặng lẽ nhìn anh ta một hồi, rồi quay người xuống lầu.

Nhìn theo bóng dáng lắc lư rời đi của Tô Chân, người đàn ông cơ bắp đột nhiên có một linh cảm không lành: "Cô ta... đi làm gì vậy?"

Những người khác cũng mơ hồ có “linh cảm” nhưng vẫn không dám tin, ai sẽ mang bình xịt côn trùng trong phó bản chứ?

Một phút sau, Tô Chân lại chạy lóc cóc trở lại, cô đứng dưới cầu thang, giơ tay ra chỉ vào bình xịt công trùng.

Tập thể: “…”

Mọi người im lặng hoàn toàn trong một phút, Saiyan Bốn Mắt run rẩy hỏi: "Cô lấy nó ở đâu vậy?"

Tô Chân: "Tôi mang theo."

Người đàn ông cơ bắp gục ngã: "Cô biếи ŧɦái à! Mang bình xịt côn trùng vào phó bản?!"

Ngay cả Tôi Họ Lâm đã trải qua nhiều chuyện, gặp đủ mọi loại người trong phó bản, cũng lần đầu tiên nhìn thấy có người mang bình xịt côn trùng vào đây. Với tinh thần ham học hỏi, không hiểu thì phải hỏi, anh ta chân thành hỏi: "Có thể cho tôi hỏi tại sao cô mang theo bình xịt côn trùng không?"

Tô Chân: "Vì nó có ích mà."

Người đàn ông cơ bắp nổi điên: "Làm sao mà bình xịt côn trùng có thể có ích trong phó bản được?!"

Tô Chân: "Bây giờ nó không có ích sao?"

...

Mọi người lại im lặng, một hồi lâu sau Tôi Họ Lâm nói: "Đừng chần chừ nữa, đưa bình xịt côn trùng và bật lửa cho tôi."

Tôi Họ Lâm bắt đầu đốt bức tường gỗ, những người khác đứng im lặng bên cạnh, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm lấy mọi người.

Tô Chân nhìn ngọn lửa đang bùng cháy trên tường, trong lòng nảy ra một số ý tưởng, định lên tiếng: "Cái này..."

"Được rồi!" Người đàn ông cơ bắp bỗng dưng hét lên một tiếng, rồi quỳ xuống bùm bùm.

Mọi người hoảng hốt, vội vàng tránh xa anh ta.

Chỉ thấy người đàn ông cơ bắp mặt đỏ tía tai quỳ gối dưới đất, trừng mắt nhìn Tô Chân, đồng thời gầm lên: "Được rồi chứ? Hài lòng chưa? Tôi nói là làm, không cần cô nhắc!".

Nhìn người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn với vẻ ngoài rắn rỏi, Tô Chân đành im lặng. Cô muốn nói rằng thật ra cô không hề muốn anh ta quỳ xuống, cô là một người rất độ lượng và không thích người khác quỳ gối trước mình. Tuy nhiên, trong tình huống này, nếu cô nói ra điều đó, e rằng sẽ khiến bản thân trở nên giả tạo và xúc phạm anh ta.