Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 24: Khách sạn nghỉ dưỡng cấp độ A: Làm việc bất lương ắt sẽ gặp báo ứng

Hai người đang khiêng tủ đông cũng ngửi thấy mùi.

"Hắt xì!" Ngô Vũ dồn dập hắt hơi, hỏi to: "Mùi gì thế?"

Tô Chân phấn khích đứng thẳng dậy, hét lên với hai người: "Tôi đoán đúng rồi!"

Du Dung Dung đang mệt mỏi vì dồn hết sức khiêng tủ đông, vịn vào tủ đông và hỏi: "Đoán đúng cái gì?"

"Thật sự là thịt người!" Tô Chân chỉ vào lò nướng, phấn khích tột độ: "Cả một người ở bên trong luôn nè!"

"..."

Du Dung Dung và Ngô Vũ lập tức nhớ đến đĩa thịt nướng lúc nãy, thậm chí Du Dung Dung còn tiến đến gần để ngửi.

"Ọe..."

Ngô Vũ mặt tái nhợt, vỗ lưng Du Dung Dung, trách móc: "Cô xem, cô đang nói cái gì vậy? Nhìn xem cô làm chị Dung sợ kìa."

Tô Chân nhìn kỹ lại, trong lò nướng ngoài xác chết cháy đen, không có gì khác, càng không có lối ra. Cô đi đến bên hai người, cảm thấy đầu óc mình đầy rẫy những câu hỏi: "Tại sao lại có người trong lò nướng? Và miếng thịt nướng trên bàn rõ ràng đã bị ăn qua."

Mặt Du Dung Dung tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, cô ấy nói: "Ma quỷ ăn người là không phải chuyện bình thường sao?"

Tô Chân phản bác: "Nhưng mà theo lời mấy người nói, trong phó bản này ngoài mấy người chúng ta phải làm nhiệm vụ, còn lại toàn là ma quỷ, vậy quỷ cũng ăn lẫn nhau à?"

Ngô Vũ đã trải qua nhiều phó bản hơn hai người họ, có thể nói là đã trải qua nhiều phong ba bão táp hơn, anh ta giải thích: "Chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Trong thế giới Bảo hiểm, có vài thứ kinh dị là điều bình thường."

Tô Chân lại hỏi: "Vậy tại sao bà Vương lại đến khách sạn tìm chồng?"

Ngô Vũ bị logic nhảy cóc của cô làm cho bối rối, không biết trả lời sao: "Chuyện này cũng giống như trong game thôi, là vấn đề cài đặt. Theo cài đặt, bà Vương phải đến khách sạn tìm chồng."

Tô Chân: "Khách sạn đột nhiên gặp sự cố gì mà không thể kinh doanh tiếp được?"

Ngô Vũ: "...Làm sao tôi biết được."

Tô Chân cúi đầu nhìn xuống, hỏi: "Rồi có di chuyển tủ đông không? Cần tôi giúp không?"

Ngô Vũ: "..."

Du Dung Dung an ủi Ngô Vũ: "Não cô ấy bây giờ bị ảnh hưởng bởi thẻ nên không bình thường, đợi hết hiệu lực của thẻ sẽ ổn thôi."

"Tôi biết." Anh ta vừa di chuyển tủ đông vừa thở dài: "Tôi chỉ cảm thấy làm việc bất lương ắt sẽ gặp báo ứng."

(Ý NV là 2 người họ lừa Tô Chân, bây giờ bị “bộ não” của cổ quằn đó =)))

Ba người lùng sục khắp bếp nhà hàng, ngoài xác chết cháy đen ra, họ không tìm thấy gì khác.

Ba người vừa bước ra khỏi nhà hàng, đã thấy Tôi Họ Lâm từ phía bên kia đi ra, anh ta nhìn thấy ba người liền hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Có một xác chết." Tô Chân nói: "Trong lò nướng, đã bị cháy đen, ngoài ra không còn gì nữa."

Tôi Họ Lâm gật đầu, nói: "Bên tôi cũng không tìm thấy lối ra, nhưng tôi tìm được thứ này."

Anh ta giơ tay lên, trên tay là một khung ảnh. Anh ta nói với Tô Chân: "Cô qua xem thử, có từng gặp đứa trẻ này không?"

Ba người Tô Chân tiến đến xem,bức ảnh là ảnh chụp tập thể của nhân viên khách sạn, chính giữa là một nam một nữ và một bé trai, mọi người đều cười rất vui. Tô Chân nhìn kỹ một lúc, xác nhận: "Đây chính là cậu bé cúi đầu mà tôi gặp trong rừng."

"Tại sao con ma lại xuất hiện trong ảnh?" Ngô Vũ khó hiểu hỏi.

“Khi chụp ảnh tập thể, thông thường những người đứng ở giữa là sếp hoặc người quan trọng nào đó. Người đàn ông và phụ nữ bên cạnh đó chắc chắn là cha mẹ của đứa trẻ, vì vậy bà Vương hoặc chồng bà Vương là chủ khách sạn này." Du Dung Dung suy luận.

"Manh mối nói rằng một sự cố bất ngờ đã xảy ra khiến khách sạn không thể hoạt động được nữa. Sau đó, có một xác chết bị cháy xém trong bếp, và bà Vương đến khách sạn mỗi ngày để tìm chồng." Tô Chân nheo mắt nói: "Dựa trên những bộ phim truyền hình tôi đã xem trong nhiều năm, tôi nghĩ rằng có điều gì đó không ổn ở đây."

"Tôi cũng nghĩ vậy," Du Dung Dung hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Tô Chân.

Tôi Họ Lâm hạ tay xuống, nhìn về phía cầu thang và nói: "Đừng chần chừ nữa, tốt nhất là chúng ta nên rời khỏi đây hôm nay."

Nói xong, anh ta đi lên tầng hai trước, vừa lên đến nơi, bốn người còn lại cũng đã hoàn tất việc khám xét. Tuyết Rơi Dày Quá từ cuối hành lang đi tới, lắc đầu nói: "Chúng tôi đã kiểm tra bốn căn phòng cuối cùng, chỉ còn thiếu điều cạy sàn nhà nữa thôi nhưng vẫn không tìm thấy lối ra."

Người đàn ông cơ bắp chống nạnh, trán anh ta lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là không hề nhàn rỗi: "Chúng tôi cũng không tìm thấy, tôi nghĩ lối ra chắc chắn ở tầng ba, nếu không thì tại sao chỉ có tầng ba bị phong tỏa?"

Mặc dù suy luận này có vẻ hơi độc đoán, nhưng đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.