Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 14: Em trai, đầu em rơi rồi, chị giúp em gắn lại nhé?

Tô Chân mờ mịt quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một khu rừng rậm rạp. Dưới chân chỉ có một con đường mòn lầy lội quanh co khúc khuỷu, đi sâu vào khu rừng.

Ở bên phải của cô, có một bảng tên đường cắm thẳng... Khách sạn nghỉ dưỡng ở phía trước.

Đây có nghĩa là bảo cô đi về phía trước à?

Nhưng mà con đường trước mặt không thấy điểm cuối, với lại hai bên đường là rừng rậm âm u kỳ dị, như thể sẽ có một con Sadako chui ra từ bên trong bất cứ lúc nào.

Tô Chân hít sâu một hơi, lấy phiếu ưu đãi sợ hãi ra khỏi túi.

Mặc dù giờ phút này vẫn chưa gặp phải nguy hiểm, nhưng mà ai cũng không biết hiểm nguy sẽ ập tới khi nào. Hơn nữa Du Dung Dung đã nói, sau khi đi vào thì cho dù thế nào, cẩn thận một chút cũng không quá đáng. Huống chi hiệu lực của tấm phiếu ưu đãi này là 3 ngày, cho nên dùng bây giờ cũng không sao nhỉ? Tương đương với bọc một tầng buff trên người.

Nghĩ đến đây, Tô Chân quyết định sử dụng tấm phiếu ưu đãi này, trong tay không còn gì cả, nó đã biến mất ngay tức thì.

Khoảnh khắc kia, cô có cảm giác rất quái lạ, cô cũng không nói ra được là gì, cũng không phân biệt được sự khác biệt giữa hiện tại và vừa rồi, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhưng mà khi Tô Chân nhìn về phía rừng rậm bên cạnh, cô lại nảy ra một suy nghĩ: Tại sao mình nhất định phải đi con đường này? Không ai quy định rằng bạn không thể đi đường vòng trong rừng rậm mà.

Tô Chân không chút do dự lao đầu vào khu rừng bên phải.

Tiếng lá cây và cỏ khô xào xạc vang lên dưới gót chân cô. Khi còn đứng trên con đường nhỏ, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng ngay khi bước vào khu rừng, cảm giác u tối bao trùm lấy cô.

Khu rừng này bạt ngàn đến mức không thể nhìn thấy điểm kết thúc, sương mù phía trước càng lúc càng dày đặc.

"Hihi..."

Tiếng cười vang vọng từ một nơi nào đó trong khu rừng khiến Tô Chân giật mình. Cô tăng tốc độ bước đi, liền nhìn thấy một đứa trẻ đang chơi bóng dưới gốc cây to phía trước.

Nhìn vóc dáng, đứa trẻ có vẻ khoảng bảy tám tuổi, mặc bộ quần áo lấm lem bẩn thỉu. Nó quay lưng về phía Tô Chân nên cô không nhìn rõ mặt.

"Bé ơi…" Tô Chân lên tiếng hỏi: "Em có nhìn thấy ai khác không?"

Đứa trẻ đang chơi đùa từ từ quay người lại. Tô Chân lúc này mới phát hiện ra điều kỳ lạ: Da của đứa trẻ trắng bệch không một giọt máu, máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng và tai. Dòng máu đỏ sẫm chảy xuống, tập trung ở cằm rồi nhỏ xuống đất.

"Hihi..."

Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Tô Chân, đôi mắt rỉ máu đầy vẻ ác ý. Nó bước một bước về phía trước, đột nhiên đầu nó lắc lư dữ dội.

"Bốp!"

Cái đầu của đứa trẻ lìa khỏi cổ, lăn tròn trên mặt đất và dừng lại ngay trước chân Tô Chân. Cô cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt đó.

"Hihi...hihihi..."

Tiếng cười nhọn vang vọng trong khu rừng, chiếc đầu dưới chân há miệng rất to, gần như ngoác đến tận mang tai, đôi mắt đẫm máu vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Chân.

Tô Chân nhìn chằm chằm vào cái đầu một lúc, rồi cúi xuống nhặt nó lên.

Tiếng cười đột ngột tắt lịm.

Tô Chân ôm đầu bước đến trước thi thể đứa trẻ, giọng nói đầy thương cảm: "Em trai, đầu em rơi rồi, chị giúp em gắn lại nhé?"

Nói xong, cô đặt đầu lên cổ đứa trẻ.

"..."

"Em tên gì?" Tô Chân hỏi lại.

Nói xong, cô buông tay, nhưng cái đầu lại lăn ra. Nhìn cái đầu lăn lóc trên mặt đất, Tô Chân nhíu mày.

Lúc này, trong sâu thẳm khu rừng, tại đại sảnh của một khách sạn cũ kỹ ba tầng, tám người nam nữ đang đứng hoặc ngồi, người lớn tuổi nhất đã hơn 60 tuổi, người trẻ nhất chưa đến 20. Họ có nhiều biểu cảm khác nhau, có người sợ hãi, có người phấn khích, cũng có người nôn nóng.

Ngồi trên chiếc ghế sofa góc phòng, Ngô Vũ gõ chữ trên điện thoại rồi đưa cho Du Dung Dung xem, trên đó viết: [Tô Chân sao còn chưa đến?]

Du Dung Dung nhìn lướt qua, không chút biểu cảm, gõ chữ trả lời Ngô Vũ: [Làm sao tôi biết được.]

Ngô Vũ lại hỏi: [Cô ấy không sao chứ?]

Nhìn dòng chữ trên điện thoại của Ngô Vũ, Du Dung Dung nhíu mày. Chuyện gì có thể xảy ra? Từ điểm xuất phát đến khách sạn chỉ có một con đường, đi bộ cũng chỉ mất chưa đầy mười phút, chuyện gì có thể xảy ra?

Nhưng nếu không có gì xảy ra, tại sao Tô Chân vẫn chưa xuất hiện?

“Sao còn chưa đến?” Lúc này, người đàn ông cơ bắp đứng ở cửa nhìn ra ngoài và phàn nàn: “Chết bên ngoài rồi sao?”

“Không đâu,” một người đàn ông gầy gò đeo kính sau lưng anh ta khẽ nói: “Nếu chết rồi thì chúng ta đã nhận được tin tức rồi.”