Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 13: Lập đội

Ở trong mắt Tô Chân, 2 lựa chọn này có cả ưu điểm lẫn khuyết điểm, cho nên tỷ lệ cô chọn lập đội với bọn họ sẽ là 50%.

Du Dung Dung mệt mỏi vò mái tóc rối bời, thật ra tối hôm qua cô ấy cũng ngủ không ngon. Nghe lời than phiền của Ngô Vũ, cô ấy thật sự cạn lời: “Anh hỏi tôi làm thế nào? Tôi còn muốn hỏi anh đó, anh là một đàn anh, có vấn đề không tự nghĩ cách, còn phải trông cậy vào người chỉ mới vào phó bản 1 lần là tôi ư?”

Ngô Vũ ngồi xổm trong nhà tắm nghẹn họng, sau đó khổ sở phát hiện người đàn anh là mình đúng là không có bất kỳ biện pháp nào. Anh ta đau lòng mở miệng: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình thật thất bại, người đã đến trung niên rồi mà chẳng làm nên trò trống gì. Ở nhà dựa vào vợ nuôi, bên ngoài còn phải dựa người mới dẫn đi...”

Du Dung Dung ghét đàn ông dài dòng, thẳng tay cúp máy.

Cô ấy mới cúp máy xong, lại có một cuộc điện thoại gọi tới.

Cô ấy nheo mắt nhìn, là Tô Chân gọi tới. Du Dung Dung nhất thời kích động không thôi, run rẩy bấm nhận cuộc gọi.

“Alo?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh trong trẻo của Tô Chân: “Là Du Dung Dung sao?”

“Là tôi.” Du Dung Dung cố nén nỗi kích động.

“Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho chị nhưng đường dây của chị đang bận, chị dậy sớm thế à?” Đầu tiên Tô Chân cảm thán một câu, sau đó nói: “Tôi quyết định rồi, tôi muốn lập đội với hai người.”

Mặc dù Du Dung Dung đã có dự cảm vào giây phút Tô Chân gọi điện thoại tới, song nghe được câu trả lời như mong đợi xong, cô ấy vẫn không khỏi kích động.

“Ừ.” Cô ấy cố hết sức duy trì sự bình tĩnh của một người đi trước: “Tôi rất vui khi cô có thể tin tưởng chúng tôi. Cô... Hãy chuẩn bị sớm đi.”

Tô Chân hỏi: “Tôi cần chuẩn bị những gì khi vào trong? Cần mang theo vũ khí không?”

Du Dung Dung sửng sốt: “Cô muốn mang theo vũ khí gì?”

Cô nghiêm túc suy ngẫm một lát rồi trả lời: “Trong hộp dụng cụ nhà tôi có máy khoan điện, còn có búa.”

“Không... Không cần mang theo đâu, vũ khí trong hiện thực không làm tổn thương đến sự tồn tại trong thế giới kia. Cô...” Du Dung Dung cân nhắc một chút rồi tiếp lời: “Cô tùy tiện mang theo gì cũng được, hoặc là không mang theo gì cũng được.”

Tô Chân lại hỏi: “Vào trong rồi sẽ có chuyện gì? Tôi sẽ gặp phải cái gì?”

“Không biết.” Cô ấy đáp lại: “Hoàn cảnh mỗi lần đều khác nhau, cũng không ai biết sau khi vào sẽ xảy ra chuyện gì. Việc chúng ta có thể làm chỉ là cẩn thận...”

Tô Chân gật đầu: “Vậy tôi cúp máy đây, tôi sẽ nhập ID của hai người vào ngay.”

Ngô Vũ đang kể khổ lại bị Du Dung Dung vô tình cúp máy càng đau lòng hơn. Anh ta cảm thấy lần này chắc chắn không còn cơ hội nữa, bèn trở về phòng, nằm trên giường nhìn vợ con một cách dịu dàng lại quyến luyến.

Muộn nhất là 3 ngày sau anh ta phải tiến vào phó bản lần nữa rồi, anh ta cũng không biết bản thân có thể sống sót hay không. Ngô Vũ nhìn khuôn mặt ngủ say của vợ con, đau buồn không khỏi dâng lên, anh ta không có cách nào tưởng tượng được có một ngày vợ và con gái tỉnh dậy nhìn thấy cảnh tượng mình đã chết.

“Bé cưng ngủ đi, mau ngủ đi nào... Bên ngoài trời tối lại nổi gió...”

Điện thoại di động reo lên, Ngô Vũ vội vàng nghe điện thoại. Ở đầu dây bên kia, tiếng hét kích động đến bén nhọn của Du Dung Dung xuyên qua màng nhĩ: “Cô ấy chọn chúng ta rồi!!!”

Dù sao cũng không ngủ được nên Tô Chân tỉnh dậy vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo thể thao. Bởi vì cô không chắc rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra sau khi tiến vào, mặc quần áo thể thao ít nhất sẽ hành động thuận lợi hơn.

Sau đó, cô lấy balo của mình ra khỏi ngăn kéo, nhét một ít đồ ăn và nước vào trong. Lỡ như bị mắc kẹt ở chỗ nào thì sao? Cũng không thể bị chết đói được.

Tô Chân suy nghĩ một hồi lại nhét một cuộn dây leo núi vào, ngộ nhỡ cần dùng cho lúc leo lên leo xuống gì đó. Nói không chừng còn sẽ có côn trùng, mang theo lọ thuốc đuổi côn trùng đi, có thể sẽ bị thương, mang thêm ít băng gạc và thuốc...

Mặt trời càng lúc càng lên cao, lúc 9 giờ 20 phút, Tô Chân đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Cô ăn mặc gọn gàng, đeo balo, cho chó ăn, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa.

Cô xoa xoa tay, vừa lo lắng vừa kích động chờ đợi khoảnh khắc kia. Cuối cùng thời gian cũng đến, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Ở giây phút sau cùng, Tô Chân bỗng nhiên hối tiếc không thôi, thôi xong, quên viết di thư rồi!

Trong bóng tối vô tận, một chút ánh sáng xuất hiện.

Ánh sáng dần dần lấp đầy tầm nhìn của cô, thứ cuối cùng đập vào mắt là một mảnh màu xanh lá cây.