Tô Chân cảm thấy mu bàn tay hơi nhói. Cô giơ tay lên thì thấy trên mu bàn tay trắng nõn của mình có vết máu, chắc là do vật thể rơi xuống văng vào. Cô nhìn về phía trước, lập tức thấy được cách đó chưa đến 1m là một chiếc tủ lạnh bị chia 5 xẻ 7 nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Người đi ngang qua dừng lại, sửng sốt nhìn cảnh tượng này, có người còn chưa kịp phục hồi tinh thần, có người đang mắng người ném tủ lạnh là vô đạo đức, có người lại cảm thán rằng Tô Chân thật may mắn vì nếu tiến thêm một bước nữa thì sẽ bị tủ lạnh nện cho đăng xuất ngay tại chỗ.
Tô Chân cuối cùng cũng tỉnh táo lại và lùi lại một bước, lưng đổ mồ hôi lạnh.
"Tích tích!"
Điện thoại rung nhẹ, nhắc nhở cô rằng cô vừa nhận được một tin nhắn khác.
Tô Chân nuốt nước miếng, nhấc điện thoại lên, vẫn là tin nhắn từ số lạ.
[Bảo hiểm của bạn đã được đưa vào sử dụng, cảm ơn bạn đã ủng hộ công ty chúng tôi ~]
Cái méo gì vậy?
Tô Chân vẫn còn chấn cmn động, lúc này có người đến hỏi Tô Chân xem cô có ổn không.
Sau khi bước ra khỏi căn hộ, cô quay lại nhìn lên, hình như có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng sau cửa sổ tầng 18 nơi cô ở tối qua, cô giật mình, khi nhìn kỹ thì không thấy gì cả.
Cô cảm thấy hơi sợ hãi, thầm nghĩ chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Vì vậy cô bước nhanh, sau đó vẫy một chiếc taxi bên đường, sau khi lên xe mới thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là trời hè nóng bức nhưng cô lại toát mồ hôi lạnh.
Cô lấy một mảnh khăn giấy trong túi ra và lau mồ hôi, tiếp theo mở điện thoại và chuẩn bị chia sẻ trải nghiệm đáng sợ vừa rồi của mình với đồng nghiệp.
Chỉ là mới mở điện thoại lên, cô nhận thấy có gì đó không ổn, trên điện thoại không biết từ lúc nào đã có thêm tin nhắn.
Tô Chân ngay lập tức nghĩ đến tin nhắn vừa rồi về việc bảo hiểm chậm trễ tử vong do tai nạn, trong lòng cô cảm thấy mơ hồ sợ, virus bây giờ lợi hại đến mức nào mà không cần bấm vào bất kỳ đường liên kết nào cũng có thể xâm nhập được ư?