Cuộc Chiến Giữa Những Người Xuyên Không

Chương 7

Một nhóm đàn ông cầm theo thanh đao dài xông vào, người dẫn đầu chính là chủ khách quán hơi béo kia.

Ông ta cười gằn một tiếng: “Gϊếŧ bọn họ, ta sẽ đưa tất cả số bạc đã đáp ứng cho các ngươi.”

Không phải chứ, sao còn mua cả sát thủ nữa vậy?

Như này là phạm quy rồi, đúng, đúng.

Tiêu Linh hung dữ quật ngã một tên đàn ông xông lên, quay về phía tôi hét lên: “Nhanh đến phòng bếp.”

Tôi vội vàng đi tìm Tiểu Côn, đứa trẻ ngốc này vẫn còn đang rửa nho nữa.

“Mau trốn đi!”

Tôi ôm lấy Tiểu Côn, chắc chắn không thể trốn thoát ra bên ngoài, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, để thằng bé vào trong tủ phòng bếp.

Đây là trận chiến giữa những người xuyên không, trẻ con vô tội.

Vũ khí bên ngoại va chạm vào nhau, tôi nắm chặt nắm đấm.

Bị đe dọa gϊếŧ nhiều lần như vậy, tôi sớm đã dũng cảm hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.

Cùng lắm là tôi đi đánh lạc hướng kẻ muốn vào phòng bếp.

Tiểu Côn từ trong tủ thò đầu ra ngoài: “Tô tỷ tỷ, đệ sợ lắm.”

Tôi đi đến nhẹ nhàng trấn an thằng bé: “Đừng sợ, không…”

Một con dao găm đâm vào bụng tôi.

Ánh mắt Tiểu Côn dần thay đổi, cuối cùng lột bỏ sự ngây thơ của một đứa trẻ bình thường, thay vào đó lộ ra vẻ độc ác và dữ tợn của người trưởng thành.

Tôi đã quên, người xuyên không có thế tồn tại ở trong bất kì một cơ thể nào.

Trong thân xác của một đứa trẻ ngây thơ vô tội này, cũng có thể cất giữ một linh hồn của người xuyên không trưởng thành.

Giọng nói của Tiểu Côn dần mơ hồ:

“Thấy cô có lòng muốn cứu tôi, tôi sẽ nói với cô một bí mật.”

“Điện thoại, không phải là cha tôi bảo tôi đưa cho cô.”

Tôi trong cơn đau dần tỉnh lại.

Tiêu Linh đang giúp tôi quấn lại băng gạc: “May mà hắn ta ở trong cơ thể của một đứa trẻ, sức không lớn, nếu không thì cô đã mất mạng rồi.”

Xem ra, bọn họ đã biết thân phận của Phùng Tiểu Côn.

Giọng tôi khàn khàn: “Giang Khả đâu? Mọi người không sao chứ.”

Tiêu Linh lắc đầu: “May mà Giang Khả cảnh giác, dù sao thì anh ta cũng là công tử Giang gia, bên cạnh có mấy tùy tùng ở bên ngoài.”

Tiêu Linh nhìn tôi đầy vẻ khó lường, đè thấp giọng nói: “Quỳnh Ngọc, cô có cảm thấy, Giang Khả là người hoàn toàn đáng tin cậy không?”

Tôi ra hiệu cho cô ấy nói tiếp: “Chúng ta không muốn chém gϊếŧ lẫn nhau, muốn tìm ra người đứng đằng sau, nhưng cô có từng nghĩ, người đứng sau này, trộn lẫn vào cùng chúng ta không?”

“Giang Khả cái gì cũng biết, thân phận ở đây cũng cao hơn chúng ta, nếu như anh ta muốn…”

Tôi chặn lời nói của cô ấy: “Nếu đúng như lời cô nói, nếu như anh ta muốn, chúng ta sớm đã chết rồi.”

“Nhưng mà chị Tiêu Linh này, em có một suy đoán khác.”

Mặt Giang Khả trầm như nước: “Vợ của Giang Tử Hành, tên là Trần Anh.”

Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, tôi đã dần tốt lên: “Chữ Anh nào?”

Giang Khả viết chữ lên trên giấy.

Quả nhiên.

“Vợ của Thương Tử Hành, cũng là người xuyên không.”

“Hắn ta cố ý làm rơi chiếc điện thoại ở chỗ tôi, không phải là hắn ta nhặt được, mà là của Trần Anh.”

“Hắn ta đang nói dối!”

Hôm đó khi bà vυ' trò chuyện, tôi không để ý, mãi cho đến khi kể lại cho Tiêu Linh, mới nhận ra có gì đó không đúng.

Dựa theo những lời của bà vυ', mẹ của Thương Tử Hành là mất vào mùa đông, nhưng hiện tại là mùa hè chói chang, sao hắn ta lại đột nhiên ra ngoài thành cúng bái mẹ mình?

Đáp án duy nhất chính là…

Thương Tử Hành bước vào khách quán, từ lúc bắt đầu đã có tính toán trước.

Về sau tôi mới chợt nhớ đến, góc dưới bên phải của vỏ điện thoại, có một chứ “Anh” không dễ thấy.

Đây là chiếc điện thoại của vợ Thương Tử Hành, cũng là dụng cụ để anh ta gây ầm ĩ.

Thương Tử Hành xác thực không phải là người xuyên không, nhưng điều đó không có nghĩa là, hắn ta không có liên quan đến toàn bộ chuyện này.

Phùng Tiểu Côn có nói với tôi trước khi chết, điện thoại không phải là của chủ quán đưa cho tôi, vậy thì sẽ là ai?

Nếu như là tự anh ta cố ý đưa cho tôi, lúc đó thân phận đã bị lộ, không cần phải nói nhiều lời với tôi như vậy.

Câu nói của anh ta rõ ràng chính là đang ám thị cho tôi.

Với tư cách là người thao túng phía sau hệ thống, Thương Tử Hành mới là người hiểu rõ thân phận của từng người.

Hắn ta cầm chiếc điện thoại lao vào sắm vai người vô tội, nhưng lại cố ý để nó lại ở phòng trọ của tôi, mục đích chính là vạch trần thân phận của tôi, khiến tôi trở thành mục tiêu bị công kích.

Mà hắn ta phát hiện Tiêu Linh che giấu thân phận của tôi, sau khi tôi lén lút vứt điện thoại đi, lại sai khiến Phùng Tiểu Côn đưa điện thoại cho tôi trước mặt mọi người, khiến tôi hoàn toàn không còn đường lùi.

Chủ quán hạ độc, phóng hỏa, đều nằm trong dự liệu của hắn ta, vì để chúng ta tiếp tục chém gϊếŧ, hắn ta lại cố tình cứu Phùng Tiểu Côn ra ngoài.

Bởi vì hắn ta biết, thân phận trẻ con của Phùng Tiểu Côn vốn có tính gây nhầm lẫn cực lớn.

Trên thực tế quả thực là như vậy, nếu như không phải Giang Khả mang theo tùy tùng, hắn ta và chủ khách quán nội ứng ngoại hợp, mấy người chúng ta đều sẽ chết trong tay hắn ta.

Phía sau truyền đến một tiếng vỗ tay.

Thương Tử Hành lộ ra nụ cười khác một trời một vực so với trước đây, bước từng bước vào.

“Các người thế mà lại có thể tìm đến đây, tôi trái lại đã đánh giá thấp các người.”

Phòng linh cữu của Trần Anh.

Thương Tử Hành bước đến trước quan tài băng, Trần Anh đã chết từ lâu nằm yên tĩnh giữa quan tài băng.