Cuộc Chiến Giữa Những Người Xuyên Không

Chương 6

Điều duy nhất tôi có thể làm là tôi không thể tiếp tục như thế này nữa.

Trong số những người xuyên không đã bị lộ thân phận, tôi là người yếu nhất, đương nhiên cũng là người dễ xuống tay nhất.

Chỉ có kết thành đồng minh mới có thể có một con đường sống.

Đến bây giờ, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến đề nghị của Tiêu Linh và Giang Khả.

Trong lúc xuất thần, cửa phòng bị một sức lực mạnh mẽ đυ.ng bay.

Tôi sợ hãi giật mình, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Linh ngã mạnh vào.

“Tiêu Linh!”

Mắt cô ta chuyển sang màu trắng, dùng lực lớn tự móc vào cổ họng bản thân, rõ ràng là rất không bình thường.

Tôi chạy đến muốn đỡ cô ta, cô ta khó khăn nặn ra vài chữ: “Mau… đóng… cửa.”

Tay tôi run lên, chốt cửa lại, quan sát xung quanh, rồi di chuyển cái bàn đến chặn cửa.

Nhưng mà khách quán thật sự quá tồi tàn, cái cửa với cái bàn này có vẻ giống nhau đều không chịu được một cú đánh.

Vì để đảm bảo hơn, tôi cũng cài chốt cửa sổ lại thật chặt.

Trong khi tôi đang bận rộn, Tiêu Linh đã nằm ở đó nôn ra hai lần.

Cô ta kiệt sức dựa vào tường thở dốc: “Bữa tối có người hạ độc.”

Ám sát, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hạ độc.

Mạng lưới sát hại ở xung quanh đã trải dần về phía chúng tôi, nhưng đối với kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này chúng tôi lại hoàn toàn không biết.

Khi mới bắt đầu tôi cho rằng Chu Đệ là kẻ gϊếŧ người, nhưng cô ta cũng đã bị gϊếŧ chết.

Vậy thì người hạ độc vào trong bữa tối nay, lại là ai đây?

Gió tây ngoài cửa sổ rít lên, trong đêm tối tĩnh mịch càng kinh khủng hơn.

Vẻ mặt của Tiêu Linh lạnh lẽo: “Có người đến.”

Trái tim tôi bỗng chùng xuống.

Bên ngoài của phòng, quả nhiên truyền đến tiếng bước chân đều đặn.

Tiêu Linh có xuất thân là cảnh sát, ngày thường có thể bảo vệ chúng tôi, chẳng qua là bây giờ cô ta bị trúng độc, có thể giữ được mạng đã không dễ dàng rồi, căn bản không có cách nào chống lại sát thủ đằng sau với khí thế mạnh mẽ này được.

Cửa bị đẩy ra một chút.

Tôi cắn răng, giữ chặt lấy con dao găm.

Cửa lại chuyển động.

Tay tôi đổ mồ hôi.

Sự yên lặng tạm thời giống như sự im lặng trước khi hành hình, ngược lại khiến tôi càng thêm sợ hãi.

Cho đến khi một tiếng nổ vang lên, một cây rìu từ bên ngoài tách đôi tấm cửa gỗ.

“Két!” Lại là cây rìu.

So với cây rìu sắt, con dao nhỏ trong tay tôi chẳng khác nào như lấy trứng chọi với đá, nực cười làm sao.

Ngay giây tiếp theo, cửa bị tách ra tầng tầng lớp lớp!

Tôi đối mặt với những mảnh vỡ, tôi nghiến răng dùng con dao đâm xuyên qua.

Lợi dụng người bên ngoài vẫn chưa nhìn rõ, chỉ có duy nhất cơ hội này!

Con dao găm đâm vào cánh tay của hắn ta.

Cây rìu sượt qua cánh tay của tôi.

Giữ lúc sinh tử, người bên ngoài lại không có động tĩnh.

Tiêu Linh vịn vào tường đứng dậy, chắn tôi ra phía sau.

Tôi đỡ lấy cô ta, nhìn ra ngoài qua tấm cửa gỗ bị vỡ tan.

Giang Khả buông lỏng thanh kiếm trong tay ra, cái rìu Nhan Ti xách trong tay đột nhiên rơi ầm xuống đất.

Thương Tử Hành đứng ở cuối cùng, đôi mắt đào hoa trợn tròn, hiển nhiên cũng rất kinh hoàng.

Khi gặp nhau lần đầu, Chu Đệ như con chim nhỏ dựa vào người Nhan Ti, tôi còn tưởng Nhan Ti là người cổ đại hàng thật giá thật.

Không ngờ cũng là một người xuyên không khác.

Chu Đệ bộc lộ tài năng, có một hộp kim bạc gϊếŧ người vô hình, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay người đầu ấp tay gối với mình.

Thấy tôi đến gần Thương Tử Hành và Giang Khả, Nhan Ti sợ bản thân một mình không đấu lại được, nên mới cố ý chọn thời điểm bọn họ vắng mặt.

Trải qua sự việc này, tôi, Tiêu Linh, Giang Khả cũng tạm thời coi như tin tưởng lẫn nhau, ràng buộc cùng một chỗ.

Mà Thương Tử Hành, một người ngoài cuộc cũng bị kéo vào một cách ngớ ngẩn.

Khách quán càng trở nên tĩnh mịch.

Căn phòng kia của tôi rốt cuộc cũng không thể ở được nữa, thế nên tôi chuyển đến phòng của Tiêu Linh.

Giang Khả và Thương Từ Hành đã khơi thông quan lại, dây thần kinh của tôi bị kéo căng, không hề có chút buồn ngủ.

Tôi nằm trên giường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tôi hỏi dò: “Tiêu Linh, nếu như Nhan Ti là người hạ độc, vậy tại sao hắn ta biết phần thức ăn nào vừa vặn được đưa cho cô?”

Trong bóng tối, hơi thở của Tiêu Linh nghẹt lại.

“Cô không cảm thấy khách quán tối nay trải qua quá mức yên ổn sao?”

Tôi đột ngột bật dậy: “Nếu như mỗi phần thức ăn đều có độc, vậy tại sao đến bây giờ ông chủ vẫn không có phản ứng gì?”

Tôi đứng dậy mở cửa, muốn đi đánh thức Giang Khả và Thương Tử Hành.

Nhưng lại không ngờ, bên ngoài cửa đã là những làn khói cuồn cuộn.

Ba ngày gặp phải bốn vụ mưu sát.

Chưa yên trận sóng này đã nổi cơn phong ba khác, đến cả cơ hội hít một hơi thật sâu cũng không có.

Tôi và Tiêu Linh dùng nước làm ướt quần áo, bịt miệng và mũi cùng nhau đi xuống.

Tội nghiệp Tiêu Linh vẫn chưa hồi phục lại sau khi trúng độc, lại phải chống lại ngọn lửa để thoát khỏi khách quán.

Hai người chúng tôi nhếch nhác đứng trước cửa khách quán, một lúc sau, Giang Khả và Thương Tử Hành cũng chạy được ra ngoài.

Trong tay còn xách theo một cậu bé.

Giang Khả nhíu mày nhìn khách quán bốc cháy hừng hực, vẻ mặt nặng nề.

Khách quán là một cấu trúc bằng gỗ, rất nhanh đã bắt đầu cháy toàn bộ.

Thương Tử Hành một bên lau than trên mặt một bên dẫm chân: “Còn có vương pháp hay không! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!”

Tôi nhìn khuôn mặt trắng nõn đang chỗ trắng chỗ đen của hắn ta, có hơi buồn cười không đúng lúc.

Vốn là thiếu gia nhà gia thế được nuông chiều, va phải mấy người xuyên không chúng tôi, vô duyên vô cớ gặp phải bao nhiêu tai bay vạ gió.

Mặc dù hắn ta đang phàn nàn, nhưng trên tay vẫn giữ chặt đứa bé.

Là đứa bé đã đưa cái điện thoại đó cho tôi, con trai của chủ khách quán.

Giang Khả thở dài: “Sau khi chủ tiệm phóng hỏa liền bỏ con rồi chạy đi, tôi và Tử Hành chỉ kịp mang đứa trẻ ra ngoài.

Nói cách khác, toàn bộ khách quán, ngoại trừ năm người chúng tôi ra, không có người nào chạy thoát thân.

Tôi có một ý tưởng chợt lóe lên, cúi xuống giữ lấy bả vai của đứa bé:

“Bạn nhỏ, nói cho tỷ tỷ biết, hôm đó món đồ mà đệ đưa cho tỷ, là lấy ở đâu vậy?”

Đứa bé lắc đầu: “Đệ không biết, là phụ thân đưa cho đệ, ông ấy nói món đồ đó là của tỷ, bảo đệ giao nó cho tỷ.”

Tôi nghĩ lại mà sợ.

Vì vậy, chủ khách quán sớm đã nhìn rõ mồn một tất cả mọi chuyện.

Tôi, những người chết không rõ danh tính, Chu Đệ, Nhan Ti, Tiêu Linh, đều nằm trong tính toán của ông ta.

Ông ta nắm rõ những điều không thể tránh khỏi được của khách quán, khoanh tay đứng nhìn chúng tôi sát hại lẫn nhau giống như nuôi một con sâu độc, đợi đến khi chúng tôi đều trúng độc không còn sức lực, rồi châm một mồi lửa.

Chỉ đáng tiếc cho đứa trẻ này, cơ thể của phụ thân bị người khác chiếm mất, không hề nể tình bỏ lại đứa trẻ này trong ngọn lửa.

Đoàn người chúng tôi tiến vào Kinh.

Tôi và Tiêu Linh đều là phụ nữ, ở trong thời đại này, bất luận là ở Giang phủ hay Thương phủ thì đều không thích hợp.

Hơn nữa còn đem theo con trai của chủ khách quán, Phùng Tiểu Côn.

Thương Tử Hành rất nhiệt tình, giúp chúng tôi thu xếp phòng ở Dân Hạng.

Giang Khả cũng tự mình đến tặng vài món đồ, dặn dò tôi và Tiêu Linh phải cẩn thận.

Rốt cuộc chủ khách quán đã chạy trốn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện với ý định gϊếŧ người.

Không ngờ, không đợi được chủ khách quán, mà lại tiếp đón một bà vυ' lạ hoắc.

Đi vào sân, liền nắm lấy tay tôi nhìn chăm chú, cuối cùng lộ ra nụ cười hài lòng:

“Ừm, không tệ, trông cũng đoan chính, khá thanh tú.”

Hả?

Tính huống gì vậy?

Bà vυ' vỗ tay tôi, thân quen kéo tôi ngồi xuống, lời nói nghiêm túc:

“Cô nương, tôi biết cô phải chịu ấm ức khi làm lẽ, chẳng qua là từ sau khi cô nương kia mất, Tử Hành không chịu lấy thêm thê. Hiện giờ bằng lòng thu xếp cho cô nương ở đây, chứng tỏ nó đối với cô nương không bình thường.”

Đây là coi tôi thành vợ lẽ được Thương Tử Hành nuôi sao?

Thấy tôi không nói gì, bà vυ' lại tự một mình nói: “Cô nương đừng trách bà già này tự quyết định đến gặp cô, mẹ ruột của Tử Hành đã mất khi sinh ra thằng bé, Thương lão gia cũng mặc kệ thằng bé, lúc đó trời đông tuyết phủ, thằng bé chỉ còn một chút sức lực, trừ bà vυ' này ra thì còn có ai bận tâm lo nghĩ đến thằng bé đây?”

Hóa ra đằng sau một Thương Tử Hành tùy tiện phóng khoáng, còn có một mặt cay đắng này.

Bà vυ' vẫn đang nói không ngừng, cho đến khi Tiêu Linh mua đồ về đẩy cửa vào.

Bà vυ' nghe thấy tiếng động.

Bà ấy nhìn tôi rồi lại nhìn sang Tiêu Linh.

Dáng vẻ giống như tam quan bị phá hủy.

“Thằng… thằng bé sao lại nuôi cùng lúc hai người vậy!”

Bà vυ' tức giậm chân, quay người giận dữ bước đi.

Tôi ở tại chỗ cười thành tiếng.

Giang Khả xách đồ bước vào cửa:

“Cuối cùng Tử Hành không thể đến nữa rồi. Lần trước bị cô và Tiêu Linh gài bẫy, vυ' nuôi của hắn ta cho rằng hắn nuôi cùng lúc hai người vợ lẽ nên đi cáo trạng bí mật của hắn ta, bây giờ vẫn bị nhốt ở nhà.”

Tiểu Côn lễ phép đi đến chào hỏi Giang Khả: “Giang thúc thúc, cháu đến phòng bếp rửa nho.”

Giang Khả nghẹn họng nhìn trân trối: “Hai người các cô lại sai bảo một đứa nhỏ à.”

Tiêu Linh giải thích: “Tiểu Côn rất hiểu chuyện, được chúng ta nuôi dưỡng, luôn sợ chúng ta vứt bỏ thằng bé, để thằng bé làm việc gì đó, sẽ khiến nó yên tâm hơn một chút.”

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của bà vυ' kia: “Vợ của Thương Tử Hành xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”

Giang Khả lắc đầu: “Nói ra thì cũng không được coi là vợ của hắn ta, vẫn chưa đến ngày thành hôn, cô ta đột ngột chết, Tử Hành vì vậy mà trầm cảm rất lâu.”

“Hắn còn xây dựng một phòng linh cữu tại phủ của mình, đây vốn là điều cấm kỵ lớn nhất đối với thế gia vọng tộc, nhưng ông cụ Thương cũng là người giàu tình cảm, trong nhà cũng xây một phòng linh cữu để tưởng nhớ mẹ ruột của Tử Hành, hai cha con bọn họ chẳng ai quản ai.”

Lời còn chưa dứt, cổng sân bị đυ.ng mở bằng một lực lớn