Bé Cưng Xuyên Không: Bị Trộm Nghe Tiếng Lòng

Chương 16

“Ồ? Triều Dương công chúa đường đường nước Uất ta há lại để ngươi ăn nói hàm hồ hay sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Đức Dương đế khiến Khâm Thiên Giám toát mồ hôi lạnh.

[Thật kỳ lạ, kiếp trước rõ ràng không có chuyện này, chẳng lẽ là do ta bị hoàng đế mang đến triều đường, khiến những người khác bất mãn?]

[Tên khốn kiếp này, sao lại cảm thấy phụ hoàng ta là tai họa vậy?]

Đức Dương đế:

[Con gái này, hình như cũng không cần thiết… người khác bảo vệ lắm nhỉ]

[Khoan đã, vị Khâm Thiên Giám này mới chính là tai họa, hắn ta không phải thứ tốt lành gì đâu, gã này chính là một tên thầy bói rởm đời, sau này hoàng hậu vì muốn cho thái tử đăng cơ, đã sai khiến tên này phao tin đồn phụ hoàng tại vị sẽ khiến dân chúng lầm than, cộng thêm việc phụ hoàng cả ngày ủ ê, lại tàn nhẫn gϊếŧ hại các vị đại thần trên triều, dẫn đến việc hoàng hậu dễ dàng lật đổ hoàng đế, thật độc ác!]

[Sau này, tên thái tử kia vì mê luyến nữ chính, đã dâng cả nước Uất cho người ta, haiz!]

Tiếng lòng của Tô Niệm Niệm khiến sắc mặt Đức Dương đế đen như đít nồi.

[Hoàng hậu ra tay thật là cao tay, cuối cùng để cho tên nghịch tử kia vì một nữ nhân mà dâng cả nước Uất!]

Khâm Thiên Giám thấy sắc mặt Đức Dương đế đen như vậy, tưởng rằng lời nói của mình đã có tác dụng, bèn nói:

“Hoàng thượng, thần thỉnh cầu thiêu sống Triều Dương công chúa!”

Một số kẻ cùng phe cánh với Khâm Thiên Giám vội vàng phụ họa theo:

“Đúng vậy, hoàng thượng, từ khi tiểu công chúa chào đời, nước Uất ta chưa từng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả!”

“Đúng vậy, đê điều sông Hà Châu bị vỡ, nước sông tràn vào, khiến rất nhiều bá tánh rơi vào cảnh màn trời chiếu đất!”

“Còn có cả Lạc Châu nữa, hạn hán liên miên không dứt, người dân chết đói vô số kể!”

Những đại thần này lôi hết chuyện này đến chuyện khác ra kể lể.

Cũng có một số người tỉnh táo lên tiếng phản bác:

“Ngươi nói bậy! Đê điều sông Hà Châu bị vỡ là do vấn đề chất lượng!”

“Lạc Châu đã hạn hán mấy năm nay rồi! Các ngươi thật là vô lương tâm, vậy mà dám đổ hết mọi chuyện lên đầu Triều Dương công chúa!”

[Hu hu hu, vậy mà cũng có người nói đỡ cho ta.]

[Những người này thật giỏi bịa chuyện! Chính bọn họ tham ô ngân khố tu sửa đê điều sông Hà Châu, còn mong đê điều kiên cố sao?]

Đức Dương đế nghe đến mức đầu óc muốn nổ tung, bèn quát lớn:

“Im lặng!”

Đại thần phía dưới lập tức im phăng phắc như tờ.

[Làm ta giật mình!]

Đức Dương đế: “…”

“Người đâu, lôi tên Khâm Thiên Giám ăn nói hàm hồ này ra ngoài chém đầu thị chúng, tội vu oan hoàng thất, tội thêm một bậc!”

Rất nhanh đã có thị vệ tiến lên lôi Khâm Thiên Giám đi, trước khi đi còn nhét vào miệng hắn ta một miếng vải, khiến hắn ta không thể nói được lời nào.