Cung điện lộng lẫy, ánh nến lung linh, Lăng quý phi nhìn theo bóng lưng Đức Dương đế khuất dần sau cánh cửa, trong lòng như trút được gánh nặng, thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
[Ôi chao, cuối cùng cũng dùng xong bữa sáng rồi, phụ hoàng cũng nên đi làm việc của ngài ấy thôi!]
Đức Dương đế nghe vậy, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn Lăng quý phi và tiểu công chúa Tô Niệm Niệm đang ngồi e ấp bên cạnh, trong lòng dâng lên một tia bất mãn.
"Niệm nhi, hôm nay con cùng phụ hoàng đi thượng triều nhé."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, chính bản thân Đức Dương đế cũng giật mình. Lời đã nói như bát nước hắt đi, làm sao rút lại được?
Tô Niệm Niệm nghe vậy, đôi mắt to tròn mở lớn, thầm kêu trời trong lòng.
[What? Muốn ta đi theo phụ hoàng thượng triều? Còn nhỏ như ta đã phải đi làm rồi sao?]
Lăng quý phi cũng vội vàng lên tiếng can ngăn.
"Bệ hạ, Niệm nhi còn nhỏ, hơn nữa lại là công chúa, đưa con bé đi thượng triều e là không ổn."
Đức Dương đế nghe vậy, định thuận nước đẩy thuyền, tìm một cái cớ để rút lại lời nói. Nhưng khi nghe được suy nghĩ của Tô Niệm Niệm, ông lại thay đổi chủ ý.
"Ai nói thế? Nữ tử nước Uất ta đều văn võ song toàn, Niệm nhi đi theo trẫm để học hỏi cũng là điều nên làm."
Nói xong, Đức Dương đế bế thốc Tô Niệm Niệm từ tay Lăng quý phi, bỏ ngoài tai tiếng kêu la đầy ai oán của tiểu công chúa.
[Không phải chứ! Ta không muốn đi làm đâu, ta muốn ở với mẫu thân cơ!]
Bị nhét vào lòng ngực rắn chắc của Đức Dương đế, Tô Niệm Niệm chỉ biết bất lực gào thét trong lòng. Đức Dương đế cảm nhận được suy nghĩ của con gái, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
[Không, con muốn ở bên phụ hoàng!]
Nhìn hai cha con cứ như đối đáp bằng tâm linh, Lăng quý phi chỉ biết thở dài bất lực.
[Bảo bối à, con chịu khổ rồi!]
Thế là, Tô Niệm Niệm ngậm ngùi bị Đức Dương đế ôm đi thượng triều.
Kim Loan điện sáng rực, uy nghi lộng lẫy. Giọng Lý công công lanh lảnh vang lên:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Văn võ bá quan đang đứng ngay ngắn hai bên lập tức quay người, đồng loạt quỳ xuống. Nhưng khi nhìn thấy Đức Dương đế bế theo một tiểu công chúa bụ bẫm đáng yêu, ai nấy đều kinh ngạc đến mức suýt nữa cắn phải lưỡi. Nhưng lễ nghi vẫn phải giữ, tất cả đồng thanh hô vang:
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Đức Dương đế thản nhiên bước lên ngai vàng, đặt Tô Niệm Niệm ngồi bên cạnh, ánh mắt sắc bén lướt qua các vị đại thần.
"Bình thân!"
Tô Niệm Niệm ngước nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt, trong lòng thầm cảm thán.
[Trời ơi! Thật hoành tráng! Lịch sử quả nhiên không gạt ta!]
Nghe được suy nghĩ của con gái, Đức Dương đế khẽ nhếch môi, ánh mắt toát lên vẻ kiêu ngạo. Nhưng sự yên tĩnh không kéo dài được lâu. Một vị quan thần đứng lên, gương mặt nghiêm nghị:
"Hoàng thượng, người làm như vậy là không hợp lễ nghi! Xin bệ hạ hãy để tiểu công chúa hồi cung."
Đức Dương đế không để ý đến lời phản đối, vẫn ung dung chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của Tô Niệm Niệm. Tiểu công chúa tròn xoe mắt, lo lắng nghĩ:
[Woa, nhanh như vậy đã có người muốn phản bác rồi kìa. Phụ hoàng à, người còn tâm trạng mà chơi đùa sao?]
Có một người dẫn đầu, các vị đại thần khác cũng lần lượt lên tiếng bày tỏ sự bất mãn. Cho đến khi…
"Hoàng thượng, thần mấy ngày gần đây quan sát thiên tượng, phát hiện ra tiểu công chúa của nước ta…sẽ khiến quốc vận suy yếu, dân chúng lầm than, đúng là… tai họa a!"
Vị Khâm Thiên Giám run rẩy dứt lời, mồ hôi lạnh túa ra. Tô Niệm Niệm nghe vậy, tức giận đến mức hai má phúng phính đỏ bừng.
[Tên khốn này, dám gọi ta là sao chổi? Ta nguyền rủa ngươi cả đời không xem được thiên văn!]
Đức Dương đế cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vị Khâm Thiên Giám kia.
Khâm Thiên Giám có chút sợ hãi, nhưng lúc này không thể lùi bước.