Lăng quý phi vừa dứt lời, Đức Dương Đế liền lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm vang vọng khắp đại điện: "Lăng quý phi, những chuyện Hiền phi tố cáo, có phải sự thật hay không?"
Tuy lời nói ra đều đều, không mang ngữ khí chất vấn, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt phượng hẹp dài ấy là tia phẫn nộ khó giấu. Tin đồn thất thiét về Lăng quý phi tư thông đã lan truyền khắp chốn hậu cung, khiến cho long nhan nổi giận. Dù sao, chuyện này cũng liên quan đến tôn nghiêm của bậc đế vương, thử hỏi có vị hoàng đế nào có thể nhẫn nhịn cho được?
Đối diện với cơn giận ngầm của Đức Dương Đế, Lăng quý phi không hề nao núng, vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên, điềm tĩnh đáp lời: "Bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp xin thề, những lời Hiền phi muội muội vừa nói đều là vu oan! Xin Hoàng thượng minh xét!"
Bên trong tẩm điện, Tô Niệm Niệm nghe được rõ mồn một cuộc đối thoại bên ngoài, lòng lo lắng như lửa đốt, thầm kêu gào trong lòng: [Phụ hoàng, người phải tin tưởng mẫu thân con! Mẫu thân con bị oan uổng! Tất cả đều là do Hiền phi bày mưu hãm hại!]
Giọng nói non nớt, đầy vẻ lo lắng của Tô Niệm Niệm như một dòng suối mát, xoa dịu phần nào cơn giận đang âm ỉ trong lòng Lăng quý phi. Giờ phút này, khi mà mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, chỉ có đứa con gái bé bỏng này là tin tưởng tuyệt đối vào bà.
Đức Dương Đế nghe được tiếng lòng của Tô Niệm Niệm, bất giác khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra. Hắn thầm nghĩ: "Niệm nhi đừng lo lắng, phụ hoàng nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, trả lại sự trong sạch cho mẫu thân con."
"Nếu thật sự là vu oan, vậy tại sao Hiền phi lại dám cả gan bịa đặt, hãm hại Lăng quý phi như vậy?" Đức Dương Đế lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao hướng về phía Hiền phi.
Lời nói của Đức Dương Đế khiến Hiền phi run sợ, vội vàng quỳ sụp xuống đất, thanh minh: "Hoàng thượng minh xét! Thần thϊếp tuyệt đối không dám lừa gạt Hoàng thượng! Thần thϊếp tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ qua lại thư từ với nam nhân khác, lúc đó trong lòng uất ức, phẫn nộ thay cho Hoàng thượng, cho nên mới..." Nói đến đây, Hiền phi ngập ngừng một chút, rồi dứt khoát nói: "Nếu Hoàng thượng không tin, có thể cho người đến lục soát cung của tỷ tỷ, nhất định sẽ tìm thấy bằng chứng!"
Vừa dứt lời, Hiền phi liền hướng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ về phía Lăng quý phi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Lăng quý phi đối diện với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hiền phi, vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh nhạt, thản nhiên như không. Thái độ này của Lăng quý phi khiến Hiền phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm! Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn giả vờ thanh cao! Ta xem ngươi còn có thể giả vờ đến bao giờ!"
"Láo xướng! Bản cung đường đường là quý phi, từ bao giờ lại đến lượt một Hiền phi nho nhỏ như ngươi có thể tùy ý sai khiến?" Lăng quý phi quát lớn, thần uy của bậc mẫu nghi thiên hạ bỗng chốc bộc phát, khiến cho Hiền phi giật mình lùi lại nửa bước.
Bị Lăng quý phi quát lớn, Hiền phi tuy có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, liền lấy lại can đảm, tiến lên một bước, cười nhạt nói: "Sao vậy? Tỷ tỷ sợ rồi sao?"
[Con tiện nhân Hiền phi này! Nếu không phải ngươi đã sớm sắp đặt, giấu kỹ bức thư giả mạo kia trong tủ quần áo của mẫu thân, thì ngươi dám lớn tiếng như vậy sao! Bây giờ lục soát phòng, nhất định sẽ tìm thấy bằng chứng!] Giọng nói phẫn nộ của Tô Niệm Niệm vang lên trong đầu Đức Dương Đế.
[A a a... Ta tức chết mất! Thả ta ra ngoài, ta muốn cắn chết con tiện nhân Hiền phi kia!]
Đức Dương Đế nghe được tiếng lòng của Tô Niệm Niệm, bất giác lắc đầu thở dài: "Niệm nhi, con là công chúa, sao lại ăn nói thô tục như vậy? Không được, không được!"
"Hừ! Có gì mà không dám! Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, ngươi đừng hòng làm càn!" Lăng quý phi lạnh lùng lên tiếng, khí phách bức người.