"Được rồi! Vậy lục soát Lăng Hoa cung của Lăng quý phi!" Đức Dương Đế nhăn trán, xoa xoa thái dương, có vẻ như màn cãi vã nãy giờ khiến long nhan mệt mỏi.
Lăng quý phi dù trong lòng có chút không vui, nhưng để chứng minh bản thân trong sạch, đành nhẫn nhịn cho qua. Hiền phi thấy vậy, nụ cười trên môi càng thêm đắc ý.
Trong chớp mắt, đám thị vệ đã lục tung Lăng Hoa cung lên, nhưng vẫn không tìm thấy bức thư kia đâu.
"Bẩm Hoàng thượng, Lăng Hoa cung không tìm thấy bất kỳ thư từ nào ạ!"
[Ơ kìa? Không có á? Vậy là ta thoát chết rồi hả? Hả há há!] Tô Niệm Niệm nghe vậy, trong lòng như nở hoa, sung sướиɠ vô cùng.
[Khoan đã, thế bức thư kia chạy đi đâu rồi nhỉ? Rõ ràng trong sách viết là có mà?]
Bên này Tô Niệm Niệm còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thì bên kia, Hiền phi đã bắt đầu cuống cuồng.
"Sao… Sao có thể như vậy được?!"
Lăng quý phi thấy vậy, thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Hiền phi đầy ẩn ý: "Ồ? Chẳng lẽ, Hiền phi muội muội đã biết trước bản cung sẽ tìm thấy thứ gì ở đó?"
Hiền phi cứng đờ người, nét mặt đắc ý khi nãy đã không cánh mà bay, thay vào đó là sự gượng gạo đến tội nghiệp.
"Sao, sao có thể như vậy được?"
Đức Dương Đế nãy giờ im lặng quan sát, nhíu mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao găm vào Hiền phi.
"Hiền phi, vậy ngươi giải thích xem, đây là thế nào?"
Hiền phi bị dọa cho sợ hãi, lắp bắp: "Hoàng… Hoàng thượng, chuyện này… thần thϊếp, thần thϊếp có lẽ đã nhìn nhầm rồi."
"Nhìn nhầm?" Lăng quý phi cười lạnh, không đợi Đức Dương Đế lên tiếng, tiếp lời: "Muội muội, tỷ tỷ dù sao cũng là quý phi, Lăng Hoa cung muốn lục soát là lục soát, lại còn vu oan tỷ tỷ tư thông, muội muội có gánh nổi tội danh này không?"
"Ta..." Hiền phi ú ớ, không ngờ sự việc lại có sơ hở, rõ ràng nàng đã sai Linh nhi giấu bức thư đó vào tủ quần áo trong phòng Lăng quý phi rồi mà, sao có thể không có?
Lăng quý phi thấy Hiền phi á khẩu, càng được đà tiến tới: "Hay là… chính muội muội mới là người tư thông, muốn giá họa cho tỷ tỷ?"
"Tỷ tỷ, tỷ… tỷ sao có thể nói bậy như vậy? Ta… ta làm sao có thể làm chuyện như vậy!" Hiền phi hoảng hốt thanh minh.
"Làm hay không, lục soát một chút là biết ngay!" Lăng quý phi cười lạnh, sau đó quay sang nhìn Đức Dương Đế, dịu dàng đề nghị: "Hoàng thượng, hay là chúng ta đi xem cung của Hiền phi muội muội một chút?"
[Ặc? Mẫu thân, chẳng lẽ tình thế đảo ngược rồi? Kịch tính quá đi! Ai cho con hóng hớt với!!] Tô Niệm Niệm trong lòng hét rầm trời, hưng phấn tột độ.
"Chuyện này, con đừng hóng thì hơn." Lăng quý phi mỉm cười, dịu dàng truyền âm cho con gái.
Đức Dương Đế nghe được tiếng lòng của Tô Niệm Niệm, không khỏi bật cười, gật đầu đồng ý: "Vậy đi Linh Lung cung của Hiền phi lục soát một phen!" rồi quay sang an ủi Lăng quý phi: "Lăng quý phi, chuyện này quả thật là trẫm trách oan ngươi rồi, lát nữa trẫm sẽ bồi thường cho ngươi."
"Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng thánh minh!" Lăng quý phi dịu dàng đáp.
Cả đoàn người hùng hổ tiến về Linh Lung cung. Trên đường đi, Hiền phi lòng như lửa đốt, lo sợ bất an, nhưng lại không tài nào nghĩ ra sơ hở nằm ở đâu.
Đức Dương Đế vừa đến Linh Lung cung, liền ra lệnh cho người lục soát. Cung nữ thái giám trong cung của Hiền phi đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không lâu sau, một tên thị vệ cầm trên tay một bức thư, bước nhanh đến trước mặt Đức Dương Đế, quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ tìm thấy bức thư này dưới gốc cây ngoài cửa Linh Lung cung!"
Hiền phi nhìn bức thư trên tay tên thị vệ, mặt mày tái mét. Đó chẳng phải là bức thư nàng đã sai người giấu trong phòng Lăng quý phi hay sao? Sao… Sao lại ở đây?