Lăng quý phi quyết định coi như không nghe thấy gì, nàng tiếp tục dịu dàng nói với Tô Niệm Niệm: "Niệm Niệm à, ta là mẫu phi của con đây. Con gái của ta trông khác hẳn những đứa trẻ sơ sinh khác, thật sự rất xinh đẹp, còn xinh hơn cả hoàng huynh của con lúc nhỏ nữa."
Tô Niệm Niệm lập tức bị Lăng quý phi đánh lạc hướng: [Thật sao? Vậy là sau này lớn lên con cũng là một đại mỹ nhân à?]
Chỉ tiếc là hiện tại cô bé chỉ có thể "A a a" chứ chưa thể nói chuyện được, điều này khiến Tô Niệm Niệm vô cùng bực bội.
Lăng quý phi nhìn con gái, đôi mắt ánh lên ý cười. Nàng lấy ra một chiếc khóa vàng được chạm khắc tinh xảo, đưa cho Tô Niệm Niệm.
"Niệm Niệm, đây là quà mẫu phi tặng con, con có thích không?" Nàng vừa nói vừa đưa chiếc khóa vàng đến trước mặt Tô Niệm Niệm để cô bé nhìn cho rõ.
Vừa nhìn thấy chiếc khóa vàng sáng lấp lánh, mắt Tô Niệm Niệm sáng rực lên, miệng không ngừng "A a a" đầy phấn khích.
[Trời ơi, khóa vàng kìa! Không lẽ là vàng thật sao? Mẫu phi ơi là mẫu phi, con yêu mẫu phi nhất trên đời! Nhanh lên, nhanh cho con nào, con thích lắm, thích muốn chết luôn ấy!]
Nhìn thấy con gái thích thú như vậy, nụ cười trên môi Lăng quý phi càng thêm phần rạng rỡ. "Niệm Niệm thích là tốt rồi." Nàng cẩn thận đặt chiếc khóa vàng vào tay Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm vội vàng đưa tay ra nắm lấy, tiếc là cô bé vừa mới sinh, tay chân còn yếu ớt, chỉ có thể nắm hờ lấy chiếc khóa, nhưng ánh mắt thì lại tràn đầy vẻ yêu thích, không nỡ buông tay.
[Vàng, vàng của ta! Của ta hết!]
Lăng quý phi nhìn Tô Niệm Niệm, đưa tay nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô bé, cười nói: "Niệm Niệm đúng là một tiểu tham tài mà!"
[Mẫu phi à, người không hiểu đâu!]
Lăng quý phi vẫn vờ như không nghe thấy tiếng lòng của con gái, chỉ mỉm cười dịu dàng.
Nàng ngồi chơi với Tô Niệm Niệm thêm một lúc, nhưng vì vừa mới sinh, sức khỏe còn yếu, nên không thể ở lâu. Nàng dặn dò cung nữ, vυ' em cẩn thận chăm sóc Tô Niệm Niệm rồi mới yên tâm rời đi.
Vυ' em bế Tô Niệm Niệm lên, chuẩn bị cho cô bé bú sữa. Ban đầu, Tô Niệm Niệm có chút bài xích, nhưng rồi không thể cưỡng lại được sự điều khiển của cơ thể.
[Là một người hiện đại, một cô gái 23 tuổi vừa tốt nghiệp đại học, việc này thật sự rất xấu hổ a!]
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Tô Niệm Niệm đã bị vả mặt.
[Ơ... Sao lại có cảm giác thơm như vậy nhỉ? Thật là...]
Sau khi bú no nê, Tô Niệm Niệm bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
[Đúng là trẻ con có khác, lúc nào cũng dễ buồn ngủ. Buồn ngủ quá...] Nghĩ đến đây, cô bé liền chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai Tô Niệm Niệm tỉnh dậy đã là buổi trưa. Lần này, người mà cô bé nhìn thấy chính là Đức Dương đế.
[Hả? Đây chẳng phải là phụ hoàng đẹp trai của ta sao? Ngài không phải là hoàng thượng bận rộn lắm sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?]
Đức Dương đế tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến thăm con gái. Kết quả là vừa mới bước vào thiên điện chưa được bao lâu, ngài đã nghe thấy tiếng lòng quen thuộc của Tô Niệm Niệm.