Đức Dương đế nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Tô Niệm Niệm, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười nhẹ, nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra.
Do còn nhiều việc triều chính, Đức Dương đế không nán lại lâu, nhanh chóng trở về ngự thư phòng.
Lúc này, Tô Niệm Niệm được bà vυ' bế vào chiếc giường nhỏ trong sảnh phụ của Lăng Hoa cung. Nằm một mình trên giường, cô bé vẫn còn đang mải mê tận hưởng niềm vui sướиɠ với khởi đầu thuận lợi này.
[Khoan đã! Triều Dương công chúa? Không phải chứ? Không phải là Triều Dương công chúa trong cuốn tiểu thuyết kia đấy chứ? Đây là một nhân vật đoản mệnh mà!] Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm chợt cảm thấy hụt hẫng.
[Không đúng, Triều Dương công chúa kia là vì yêu nam chính nên mới bị nữ chính hại chết. Bây giờ mình là Triều Dương công chúa, vậy thì mình không thích nam chính là được rồi. Đúng vậy! Tránh xa nam nữ chính, sống một cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, có phụ hoàng đẹp trai làm cha, có mẫu phi xinh đẹp như hoa, bản thân là công chúa cao quý, với khởi đầu như thế này thì cần gì xe đạp nữa!]
[Xuyên không đến đây, lại có được khởi đầu tốt như vậy, không tận dụng thì uổng phí quá, ngu gì mà tìm đường chết chứ. Mà thôi, bây giờ mình chỉ là một đứa bé, chắc là chưa chết sớm được đâu nhỉ? Cứ đi từng bước một vậy, thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng, cùng lắm thì chết thêm một lần nữa. Haiz.]
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tô Niệm Niệm nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Tô Niệm Niệm khẽ mở đôi mắt to tròn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô bé chính là dung nhan tuyệt sắc của Lăng quý phi.
Sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục, sáng hôm sau, Lăng quý phi không kìm được lòng, liền vội vàng chạy đến thiên điện thăm nom tiểu công chúa. Lúc này, nàng đang dịu dàng nhìn Tô Niệm Niệm với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Thấy con gái đã tỉnh, Lăng quý phi mỉm cười, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai: "Niệm Niệm của ta tỉnh rồi à?"
[Ôi chao, mẫu phi của ta đẹp quá đi mất! Nhìn ngũ quan này, hoàn hảo không góc chết!]
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng quý phi bỗng chốc thoáng vẻ khó hiểu. Giọng nói vừa rồi là từ đâu phát ra? Rõ ràng trong thiên điện này chỉ có mỗi mình nàng. Lăng quý phi đưa mắt nhìn Tô Niệm Niệm, trong lòng chợt lóe lên một suy đoán: Lẽ nào đây là tiếng lòng của Niệm Niệm?
[Chẳng lẽ, mình có thể nghe được tiếng lòng của con gái sao? Hay là bởi vì sợi dây liên kết đặc biệt giữa mẹ con?] Lăng quý phi tự hỏi, trong lòng ngập tràn nghi hoặc.
[Mẫu phi yêu dấu của con sao thế nhỉ? Sao đột nhiên sắc mặt lại kém thế kia?]
Lăng quý phi nghe thấy tiếng lòng của Tô Niệm Niệm, lúc này nàng mới chắc chắn suy đoán ban nãy là đúng. Nàng bình tĩnh điều chỉnh lại sắc mặt, thầm nghĩ: [Xem ra, chỉ có mình ta nghe được tiếng lòng của Niệm Niệm. Nếu không, đêm qua hoàng thượng đến thăm, lỡ mà nghe thấy thì nguy rồi, chẳng phải sẽ bị coi là yêu quái hay sao?]