Thời gian xem mắt hẹn vào lúc bảy giờ tối, tại nhà hàng Vân Thượng cách nơi này không xa lắm.
Là một nhà hàng cao cấp rất có phong cách.
Tô Thời Cẩm cần phải về nhà tắm rửa và thay một bộ quần áo chỉnh tề hơn một chút.
Vì vậy, vào lúc năm giờ, cậu chào tạm biệt các bác sĩ khác rồi tan sở sớm.
Sau khi về đến nhà, Tô Thời Cẩm đi tắm trước, sau đó khoác áo choàng tắm, lau tóc đi vào phòng thay đồ để chọn quần áo.
Buổi xem mắt được coi là khá trang trọng, nhưng Tô Thời Cẩm không muốn tạo cho đối phương cảm giác là cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng, quá mức trịnh trọng.
Vì vậy, cậu đã chọn một bộ vest thường ngày màu xám nhạt phù hợp với mình.
Sau khi sấy khô tóc và thay vest, một omega lạnh lùng và xinh đẹp ngay lập tức xuất hiện trong gương.
Tô Thời Cẩm được coi là khá cao trong số các omega, cao một mét bảy tám cộng với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, bộ vest thường ngày trông rất đẹp trên người cậu .
Giống như một cậu chủ nhỏ cao quý.
Cậu chủ nhỏ nhìn mình trong gương, khá hài lòng.
Sau đó, cậu chọn một chiếc đồng hồ đeo tay.
Lúc ra khỏi cửa, trời vẫn còn mưa.
Đang là giờ cao điểm, mặc dù là khu vực tương đối hẻo lánh ở ngoại ô Giang Thành, nhưng trong thời tiết này vẫn hơi tắc đường.
Tô Thời Cẩm liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi.
May quá, dù có tắc đường thì trong vòng 20 phút nữa cũng có thể đến nơi.
Tô Thời Cẩm nhìn dòng xe cộ di chuyển chậm chạp phía trước, đầu ngón tay khẽ miết nhẹ trên vô lăng.
Khuôn mặt của Cố Vị Dương trên bản tin bất giác lướt qua tâm trí cậu.
Nói một cách khách quan, Cố Vị Dương trông không tệ.
Trong hai năm qua, không phải là không có omega nào của gia đình khác theo đuổi hắn.
Xét cho cùng, gia thế của nhà họ Cố ở đó, ngay cả khi kết hôn với một kẻ bất tài vô dụng thì đó cũng là một kẻ bất tài khảm đầy vàng.
Lấy hắn, không động đến quyền lực, cả đời này cũng có tiêu không hết tiền.
Chỉ riêng những lời đồn đại mà Tô Thời Cẩm thỉnh thoảng nghe được đã có không ít liên quan đến Cố Vị Dương.
Chính vì vậy, Tô Thời Cẩm mới băn khoăn mãi không hiểu.
Có rất nhiều omega xuất thân từ hào môn như vậy, tại sao nhà họ Cố lại tìm đến cậu?
Đặc biệt là Cố Vị Dương mới trở về chưa được hai năm, cho dù nhà họ Cố có vội vàng sắp xếp hôn nhân cho hắn thì cũng nên chọn gia tộc có địa vị cao hơn.
Ít nhất thì nhà họ Tô chắc chắn không phải là lựa chọn hàng đầu của những gia tộc hào môn này.
Điều khiến Tô Thời Cẩm càng không hiểu là tại sao ông nội cậu lại đồng ý cuộc gặp mặt xem mắt này.
Tô Thời Cẩm được ông nội nuôi nấng, ông nội rất cưng chiều cậu, từ nhỏ đến lớn đều chiều theo ý cậu.
Ngay cả khi cậu không muốn tiếp quản công việc của gia đình, tốt nghiệp trung học đã trực tiếp đi học ngành thú y, ông nội cũng chiều theo ý cậu.
Vậy mà hôm nay trong điện thoại lại nhất quyết để cậu đi xem mắt, cho dù Tô Thời Cẩm vì thế mà tức giận cũng không chịu nhượng bộ.
Thật không biết nhà họ Cố đã cho ông cụ uống phải bùa mê gì.
Khóe miệng Tô Thời Cẩm hơi mím lại, tâm trạng càng thêm khó chịu.
Ngay cả đối với Cố Vị Dương mà cậu sẽ gặp sau đó cũng không còn ấn tượng tốt đẹp gì.
-
Hai mươi phút sau, xe đến bãi đậu xe của nhà hàng.
Tô Thời Cẩm dừng xe, bung ô, bước vào nhà hàng trong tiếng "Xin chào quý khách" của nhân viên tiếp khách.
"Xin hỏi quý khách đã đặt chỗ trước chưa?" Nhân viên tiếp khách mỉm cười tiến lên đón.
"Họ Tô."
"Vâng, cậu Tô, anh Cố đã đợi cậu từ lâu rồi, mời cậu đi lối này." Sau khi xác nhận danh tính, ánh mắt nhân viên tiếp khách nhìn cậu ngay lập tức trở nên nhiệt tình hơn một chút.
Bước chân Tô Thời Cẩm khựng lại: "Đợi từ lâu rồi?"
Nhân viên tiếp khách mỉm cười nói: "Vâng, anh Cố đã đến từ một tiếng trước rồi ạ."
Tô Thời Cẩm hơi nhíu mày, theo bản năng nhìn đồng hồ.
Thời gian xem mắt là bảy giờ đúng không?
Cố Vị Dương đến sớm như vậy để làm gì?
Cậu cả nhà họ Cố không cần thừa kế gia nghiệp thì rảnh rỗi như vậy sao?
Tô Thời Cẩm không hiểu, đi theo nhân viên tiếp khách qua một hành lang trang nhã, đến trước cửa phòng riêng trong nhà hàng.
Nhân viên tiếp khách nhẹ nhàng gõ cửa: "Anh Cố, cậu Tô đến rồi ạ."
Chưa đầy hai giây sau, một giọng nam trầm thấp, từ tính từ bên trong vang lên: "Vào đi."