Tô Thời Cẩm cũng biết họ không thoải mái, vì vậy cậu thường không nán lại ở khu nội trú quá lâu.
Chỉ là tâm trạng hôm nay thật sự không tốt, cần thứ gì đó mềm mại lông lá để chữa lành.
Tô Thời Cẩm nghĩ đến cuộc điện thoại ông nội gọi tới vào buổi sáng, trong lòng dâng lên một luồng uất ức.
Trong điện thoại bảo cậu tối nay thu xếp thời gian đi xem mắt.
Thời gian đã định, địa điểm đã định, đối tượng xem mắt cũng đã định.
Chỉ là Tô Thời Cẩm là người biết cuối cùng, cảm giác bị sắp đặt này thật sự khiến người ta khó chịu.
Về phần đối tượng xem mắt này, cho dù Tô Thời Cẩm không thường xuyên tham gia các hoạt động xã giao, cũng đã nghe nói qua đôi chút.
Cậu cả nhà họ Cố, Cố Vị Dương.
Tập đoàn Cố thị truyền thừa trăm năm, các doanh nghiệp dưới trướng trải rộng toàn cầu, dậm chân một cái cũng đủ khiến Giang Thành rung chuyển ba ngày, là một gia tộc hào môn danh giá xứng tầm.
Mà Cố Vị Dương, chính là là con trai ruột của Cố Lê Phỉ - tổng giám đốc Cố thị, cháu trai ruột của Cố Hoằng Đồ - chủ tịch tập đoàn Cố thị,.
Nếu chỉ như vậy, vậy thì cuộc hôn nhân này, với gia thế của nhà họ Tô hoàn toàn là trèo cao nhà họ Cố.
Nhưng thân phận hiện tại của Cố Vị Dương ở nhà họ Cố có chút xấu hổ.
Bởi vì hắn là người mới được tìm về từ một vùng núi hẻo lánh nào đó cách đây vài năm.
Chuyện cụ thể Tô Thời Cẩm không biết rõ lắm, nhưng cơ bản là cậu đã xem qua trên bản tin.
Cố Vị Dương bị bắt cóc lúc 3 tuổi, mãi đến năm 26 tuổi mới được tìm thấy.
Cũng chính là năm ngoái.
Nghe nói lúc Cố Vị Dương được tìm về, tuyến thể bị tổn thương, tính cách hung bạo, còn đánh phóng viên trước ống kính máy quay.
Đoạn đánh người đó Tô Thời Cẩm đã xem qua, alpha cao lớn chỉ cần một quyền, phóng viên kia trực tiếp nằm vật ra.
Lúc alpha còn muốn đánh tiếp, nhưng bị người nhà họ Cố hoảng hốt ngăn cản mới dừng tay, nếu không phóng viên kia nói không chừng nửa cái mạng cũng bị hắn đánh bay.
Video chỉ có đoạn Cố Vị Dương đánh người, không có nguyên nhân hậu quả.
Tô Thời Cẩm không muốn chỉ dựa vào một đoạn video phiến diện mà kết tội Cố Vị Dương, nhưng trên mạng về việc hắn "một bước lên mây" sau đó kiêu ngạo ngông cuồng thì truyền tai nhau không ít.
Thêm nữa là, cậu cả nhà họ Cố mất tích 23 năm khi được tìm về, trình độ học vấn thấp, không biết được bao chữ.
Người thừa kế tương lai của nhà họ Cố không biết chữ quả thực là một trò cười.
Vì vậy thân phận người thừa kế này, chín mươi chín phần trăm không rơi vào tay Cố Vị Dương.
Dù sao nhà họ Cố ngoài hắn ra, còn có một cậu hai vừa mới trưởng thành, cùng với rất nhiều con trai con gái của các nhánh nhà họ Cố.
Người thừa kế nhà họ Cố đương nhiên là phải chọn ra người ưu tú nhất trong số đó.
Điều này dẫn đến việc thân phận của Cố Vị Dương ở nhà họ Cố càng thêm xấu hổ, thậm chí có không ít người dường như đều "quên mất" tất cả mọi thứ của nhà họ Cố vốn nên có một phần của hắn, chỉ cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của hắn, là muốn chia sẻ miếng bánh của bọn họ.
Mối quan hệ của gia tộc hào môn nhà họ Cố phức tạp rắc rối, ánh mắt đổ dồn vào người Cố Vị Dương lại càng nhiều.
Với tính cách thích yên tĩnh của Tô Thời Cẩm, thật sự không thích hợp dây dưa với người như vậy.
Thôi vậy, tối nay đi gặp một lần, từ chối là được.
-
Tô Thời Cẩm nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ chiều.
Hôm nay ca phẫu thuật triệt sản của mèo con được thực hiện vào giờ nghỉ trưa, sau khi làm xong cậu ở lại khu nội trú, đến tận bây giờ vẫn chưa ăn cơm.
Tuy không có khẩu vị gì, nhưng ba giờ còn một ca phẫu thuật, không ăn thì thể lực có thể không theo kịp.
Tô Thời Cẩm do dự một chút, đi vào phòng thay đồ mặc thêm một chiếc áo khoác, cầm ô định ra ngoài mua đại một ổ bánh mì ăn tạm.
Hai lễ tân nhìn thấy cậu thì ngẩng đầu lên: "Bác sĩ Tô, anh muốn ra ngoài sao?"
Tô Thời Cẩm gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Mười phút nữa sẽ quay lại."
Các cô đương nhiên không có ý kiến gì, đưa mắt nhìn bóng dáng bác sĩ Tô biến mất trong màn mưa, nữ lễ tân tóc ngắn cảm thán một câu: "Bác sĩ Tô thật sự không giống omega cho lắm."
Nữ lễ tân bên cạnh cột tóc bím cũng tán thành gật đầu.
Tô Thời Cẩm nói mười phút là mười phút, cậu mua bánh mì và sữa bò ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, ăn xong liền quay lại.
Ca phẫu thuật buổi chiều cũng diễn ra rất thuận lợi, chú chó nhỏ sau khi gây mê vẫn chưa tỉnh, nằm trong khu nội trú, Tô Thời Cẩm dặn dò vài câu đơn giản rồi rời đi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã bốn rưỡi chiều.