Sư Muội Âm Mưu Leo Lên Đầu Ta

Chương 6

Trên chấp pháp đại điện.

Lâm Mộng Dao chưa hoàn hồn quỳ trên mặt đất.

Mà Lục Trạch nửa tỉnh nửa mê, bên miệng chảy nước miếng, chỉ dùng vải quấn lấy bộ vị mấu chốt, trên người tràn đầy dấu vết mây mưa qua đi.

Nhìn sau lưng từng đạo vết móng vuốt đỏ bừng, có thể ngẫm lại "chiến đấu" có bao nhiêu kịch liệt.

Ta liếc xéo hai người quỳ trên mặt đất, thần sắc ảm đạm.

Các đệ tử còn lại đến xem, ta chính là thảm vương.

Tiệc cưới thì bệnh nặng, vợ mới cưới quay đầu nɠɵạı ŧìиɧ với sư đệ, điều này khiến người ta miên man bất định.

“Hai người các ngươi gây ra loại tai tiếng này, đáng tội gì?”

Trên đài, Lâm Thiên lớn tiếng rống giận, đập mạnh vào ghế ngồi, gây ra từng vết nứt.

Cường giả uy áp sóng thần về phía hai người.

Sắc mặt Lâm Mộng Dao nhất thời tái nhợt, mồ hôi nhỏ giọt như mưa.

Lục Trạch trong nháy mắt tỉnh táo, trán dán sát vào mặt đất lạnh như băng, khuôn mặt lún sâu xuống, tiếng ken két thanh thúy chợt vang lên.

Nếu không phải Lâm Mộng Dao gọi một tiếng “phụ thân”, chỉ sợ Lâm Thiên đã nghiền nát Lục Trạch thành thịt băm.

Như vậy thì quá tiện nghi cho hắn.

Lâm Thiên đè nén lửa giận, áy náy nhìn ta, ánh mắt chuyển hướng về phía Lâm Mộng Dao, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thân nữ nhi gây ra loại chuyện xấu này, là tông chủ, ông ta xem như mất hết thể diện.

Nghĩ tới đây, tay phải của ông ta lại nhịn không được siết chặt, nghĩ thầm làm sao lại sinh ra thứ đồ ngốc này.

Lại liếc Lục Trạch nửa sống nửa ch//ết, hận không thể ấn ch//ết ngay tại chỗ, xong hết mọi chuyện.

Các nam đệ tử vây xem cũng tức giận bất bình.

Ngày thường, Lục Trạch ỷ vào bề ngoài đẹp đẽ, sau lưng cũng không ít chuyện đào chân tường.

Cạnh tranh công bằng còn chưa tính, nhìn người khó chịu liền xuống tay sau lưng, quả thực làm cho không ít người hận không thể đem hắn ấn trên mặt đất chà đạp.

Nếu không có Lâm Mộng Dao làm chỗ dựa, đã sớm không biết chôn đỉnh núi nào.

Lúc này, Chấp pháp trưởng lão đứng dậy, đi về phía trước, thanh âm giống như sấm sét.

“Lục Trạch làm loạn tông môn, theo luật phế bỏ tu vi, trục xuất tông môn.”

Chúng đệ tử nghe mà ngây người, nhìn mà há hốc mồm.

Ta cười lạnh không nói.

Chấp pháp trưởng lão được Lâm Thiên chỉ thị, tuyệt đối không đề cập tới trách nhiệm của Lâm Mộng Dao, toàn bộ trách tội Lục Trạch.

Không thể không nói, chiêu này chơi rất hay!

Chỉ tiếc, Lục Trạch biết rõ tu vi của mình bị phế, nhất định sống không quá ngày mai.

Làm sao có thể cam nguyện chịu phạt.

Quả nhiên, sắc mặt Lục Trạch sợ tới trắng bệch, trước mặt mọi người kéo tay Lâm Mộng Dao khóc lên.

“Dao Dao, ta không muốn bị phế, ta còn không muốn ch//ết, ta không muốn ch//ết!”

Ở đây mọi người sắc mặt đặc sắc, nhất là ngồi ở phía trên Lâm Thiên, chung quanh không gian mơ hồ xuất hiện vặn vẹo.

Ông ta nghĩ biện pháp dọn dẹp sạch sẽ chuyện xấu của con gái mình, Lục Trạch lại trực tiếp đẩy ông ta vào.

Không ch//ết cũng khó tiêu mối hận trong lòng ông ta.

Vài tiếng xưng hô thân mật, đem Lâm Mộng Dao từ trong hoảng hốt kéo lại tinh thần.

Nàng liếc ta, dường như hạ quyết tâm gì đó, sau đó đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Thiên.

“Phụ thân, nữ nhi có một chuyện muốn nói.”

Nghe xong tiếng lòng của Lâm Mộng Dao, ta tỏ vẻ khϊếp sợ một vạn năm, không thể hiểu được mạch não của cô ấy!

Lâm Mộng Dao chỉ về phía ta, hốc mắt trong nháy mắt ướŧ áŧ, thanh âm mang theo vài phần run rẩy.

“Nữ nhi cùng Lục Trạch sư đệ vốn là tình đầu ý hợp. Là Sở Thiên sư huynh một tháng trước giả vờ say rượu, cưỡng ép đem ta xâm phạm, sau đó uy h.i.ế.p ta nhất định phải cùng hắn thành thân, bằng không liền gi//ết Lục Trạch sư đệ."

***

Lời này vừa nói ra, toàn tông môn xôn xao.

“Đậu moá, ra tay mạnh như vậy? Sở sư huynh cầm thú như vậy?”

“Làm sao có thể, Sở sư huynh là người chính nghĩa, làm sao có thể làm ra loại chuyện này!”

“Phi! Tri nhân tri diện bất tri tâm, ta xem đều là cá mè một lứa!”

Nghe xung quanh có tiếng nghị luận khác nhau, Lục Trạch lập tức nhảy dựng lên, phụ họa theo câu chuyện.

“Sư tỷ nói không sai, Sở sư huynh vũ lực uy h.i.ế.p ta, không chỉ cường chiếm sư tỷ, còn tuyên bố nếu như ta dám nói ra, sẽ để cho ta ch//ết không có chỗ chôn.”