Lâm Mộng Dao có một tật xấu rất lớn.
Đó chính là độc chiếm.
Những gì nàng ta thích chỉ có thể là của nàng ta.
Đã từng có đệ tử đeo trang sức giống như nàng ta và nàng ta đã phế đối phương.
Lục Trạch biết rõ điểm này, cho nên hắn không dám trái ý Lâm Mộng Dao.
Nhưng bản tính đè nén quá lâu, một khi bùng nổ thì rốt cuộc không thu được, hắn không thể kìm nén được nữa.
Vì vậy, ta quyết định cho hắn cơ hội.
“Ngươi có biết Tiểu Bích và Lục Trạch có quan hệ gì không?”
“Tin tức của ngươi chậm quá, A Liên sát vách đã sớm có quan hệ với Lục Trạch rồi.”
“Mẹ kiếp, Lục Trạch đã có con rồi!”
Ta thôi miên Vương Tiểu tìm đến một nhóm đệ tử tính cách nhiều chuyện để phát tán tin tức, bất quá thời gian nửa ngày, toàn bộ tông môn nổ tung.
Những lời này rơi vào trong tai Lâm Mộng Dao, trong lòng nàng ta nháy mắt kích khởi tầng tầng gợn sóng, đêm đó liền cầm kiếm gác trên cổ Lục Trạch.
Tuy rằng Lục Trạch dựa vào ba tấc lưỡi có thể xoay chuyển trở về, bất quá, giữa hai người vẫn xuất hiện ngăn cách.
Không lâu sau, trong tông môn lại bắt đầu đồn đãi Lâm Mộng Dao và Lục Trạch có tư tình.
Mà ta hiện tại ta là đạo lữ của Lâm Mộng Dao, để phá bỏ những tin đồn, ta ngay lập tức đảm nhận vai trò "kẻ l.i.ế.m cẩu" ngay khi bình phục.
Mỗi ngày luyện chế rất nhiều đan dược cung cấp cho Lâm Mộng Dao tu hành, cố ý xuất hiện trước mặt một đám đệ tử.
Lâm Mộng Dao tuy rằng không yêu ta, nhưng trong lòng nghĩ có thể dùng ta để làm Lục Trạch khó chịu, vẫn rất vui vẻ cùng ta diễn trò.
Nhìn Lục Trạch nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần như thế ta đều nở một nụ cười, khiến hắn tức giận đến mức dậm chân.
Có một số nam nhân chính là như vậy, ta có thể không thích ngươi, nhưng ngươi thích người khác chính là không được.
Sau khi ta thành công lấy lý do thảo luận tu hành, ở lại một đêm trong phòng Lâm Mộng Dao, ta biết thời cơ sắp đến.
Ta lẻn vào giấc mộng của Lục Trạch, gợi lên dâʍ ɖu͙© của hắn, cũng đã nhân danh Lâm Mộng Dao để lại cho hắn một phong thư.
Lục Trạch tỉnh dậy, huynh đệ cửa hắn căng cứng cực độ, đỏ mắt cầm lấy thuốc bổ ta đặt trên bàn.
Lần này ta đã thêm nhiều thứ vào bên trong.
Nếu hai người thích quấn lấy nhau như vậy, ta đây để cho bọn họ một lần sảng khoái đến ch//ết.
Thấy thời cơ chín muồi, ta có thể bái kiến tông chủ Lâm Thiên. Ta lấy lý do bàn chuyện tin đồn của Lâm Mộng Dao cùng Lục Trạch trong tông môn, khẩn cầu ông ta ra mặt làm sáng tỏ.
"Sở Thiên, giữa đạo lữ quan trọng nhất chính là tín nhiệm, huống chi các ngươi chính là thanh mai trúc mã..."
Lâm Thiên đang khuyên bảo, ta một bên liên tục gật đầu, bước chân lại nhanh hơn, sợ Lục Trạch thoáng cái bị ép khô, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đến nơi của Lâm Mộng Dao, cách hơn mười mét, cũng có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng rêи ɾỉ.
Ta cười.
Lâm Thiên tái mặt.
Ông ta liếc nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của ta, ánh mắt ngưng tụ, cơ thể hóa thành một luồng ánh sáng lao vào phòng trước.
Lo lắng Lâm Thiên "hủy thi diệt tích", ta theo sát phía sau.
Trên giường lớn tình thú.
Lâm Mộng Dao cùng Lục Trạch hai người quên hết tất cả, không hề để ý Lâm Thiên xuất hiện, thậm chí bởi vậy càng thêm hưng phấn.
Gân xanh trên mặt Lâm Thiên nổi lên, nhúc nhích như một con rắn nhỏ, sát ý ngưng tụ thành hình, giơ tay muốn tiêu diệt Lục Trạch.
“Tông chủ, không được.”
Đừng để hắn ch//ết dễ dàng như vậy!
Ta kiên nhẫn lâu như vậy, cũng không phải để cho ông ta một chưởng đánh ch//ết Lục Trạch.
Lúc này xuất thủ, đem công kích đánh lên trên, lật tung nóc nhà.
Động tĩnh cực lớn trong nháy mắt hấp dẫn rất nhiều đệ tử ăn dưa vây xem.
Bởi vì ta quấy nhiễu, bọn Lục Trạch nhào tới, toàn thân trần trụi, đè lên người Lâm Thiên.
Lục Trạch hoàn toàn điên cuồng, hai mắt cực nóng, nước miếng trào ra, không ngừng xé rách quần áo Lâm Thiên.
Khung cảnh là một vẻ đẹp khác.
Mọi người sợ ngây người, đệ tử phản ứng nhanh lúc này móc ra đá lưu ảnh, lưu lại một khắc lịch sử này.
Trước khi Lâm Thiên ra tay, ta giành trước một bước chế ngự Lục Trạch, cũng cho hắn uống thuốc giải để cho hắn mê man.