Hắn vừa nói vừa há miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng. Vẻ quyến rũ trời sinh cùng nét ngây thơ trên khuôn mặt tạo nên sự tương phản kỳ lạ, lại càng khiến người ta như lạc vào mê cung, không thể dứt ra được. Cung nữ nuốt nước bọt, buột miệng nói: “Sao bọn họ lại ác độc như vậy? Công tử đừng lo, ta đã được điều đến biệt viện Lãnh cung, sẽ tìm cách lén đưa đồ ăn cho công tử…”
Nói xong mới giật mình hối hận, nhưng vừa chạm phải nụ cười ngọt ngào của thiếu niên: “Tỷ tỷ thật tốt bụng!”
Khuôn mặt cung nữ càng thêm kỳ quái, vội lùi lại mấy bước, cúi đầu không dám nhìn nữa: “Nô tỳ không dám nhận…”
Tạ Yến vô tội nghiêng người, đáy mắt thoáng vẻ thất vọng: “Vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt này, cung nữ không khỏi động lòng trắc ẩn: “Không phải nô tỳ không muốn, mà là không hợp quy củ, nếu để chủ tử biết được thì nô tỳ sẽ không sống nổi. Nếu công tử không chê, có thể gọi nô tỳ là Thạch Tuyết.”
Tạ Yến lập tức vui mừng, không chút đắn đo gọi: “Thạch Tuyết tỷ tỷ.”
Thạch Tuyết định nói gì đó nhưng lại thôi. Đến khi ra khỏi Lãnh cung, nàng mới chợt ngẩn người. Nàng đến đây là để cảnh cáo hắn ta đừng gây rối nữa mà, sao lại biến thành đi tìm đồ ăn cho hắn?
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ của công tử, nàng gãi đầu. Có lẽ thật sự là hiểu lầm cũng nên. Dù sao Liên Dung tỷ tỷ cũng bảo nàng trước tiên cứ chăm sóc hắn ta, giữ mạng cho hắn ta cho đến khi tìm được cách đưa hắn ra khỏi Lãnh cung.
Tạ Yến ngồi trên bậc cửa cho đến khi mặt trời ngả về tây mới chậm rãi đứng dậy, quay về phòng, đắp chăn ngủ một mạch đến nửa đêm. Đợi đến khi canh khuya vắng lặng, hắn mới lật mình xuống giường, không thắp đèn, cứ thế mặc áo mỏng đi đến một góc phòng, ngồi xổm xuống, dịch chuyển mấy viên gạch trên tường, để lộ ra một cái hốc. Hắn lôi ra một cái bọc.
Hắn cẩn thận mở từng lớp giấy bọc bên ngoài, cuối cùng là một bộ quần áo thái giám nhỏ.
Thay xong bộ đồ, hắn lại che kín cái hốc, lặng lẽ rời khỏi phòng, đi vòng ra phía sau khu vườn hẻo lánh nhất của Lãnh cung, vạch đám cỏ dại, để lộ ra một cái lỗ, rồi chui ra ngoài.
Trong bóng tối, Tạ Yến dường như nắm rõ địa hình của hoàng cung, cứ thế đi một mạch đến một cung điện nào đó trong Lãnh cung, lẻn vào bên trong, đóng cửa lại rồi đi thẳng đến một bức tranh, kéo bức tranh ra để lộ một ngăn bí mật. Xoay nút bấm, một lối đi bí mật hiện ra, hắn bước vào.
Từ khi bị giam vào Lãnh cung, mười ngày nay, đêm nào hắn cũng đi ra ngoài qua lối đi bí mật này, dần dần nắm rõ thời gian tuần tra của lính canh ở các cửa. Trước đây, khi mới xuyên đến triều đại này, hắn là con thứ không được sủng của vị tiền thừa tướng, bị mẹ cả hà khắc, bớt xén cơm nước, nên hắn phải nghĩ cách ra ngoài bán tranh chữ kiếm sống. Có lần, hắn tình cờ gặp một ông lão nghèo khó, cần tiền mua thuốc trị bệnh, lại dùng một tấm bản đồ địa hình hoàng cung với các cơ quan bí mật để bán cho hắn.