Tạ Yến đang ngồi trước ngưỡng cửa của Lãnh Cung. Đó là một ngày lạnh giá vào tháng 12 âm lịch. Cậu đan hai tay vào nhau, cảm thấy hơi đói. Đưa tay qua gấu áo choàng dày, định lấy thứ gì đó. Sờ soạng một lúc, cậu lấy ra một chiếc bánh ngô màu trắng, bóp một chút rồi từ từ ăn.
Sau khi ăn hết chiếc bánh ngô, tính toán cũng sắp đến giờ. Quả nhiên, ngoài sân có động tĩnh, cậu lại vỗ tay rồi đan chúng vào nhau, sau khi ăn xong chiếc bánh, bụng đã thấy hơi no. Đôi mắt híp lại vì lười nhác, cậu nằm xuống, để mặc ánh nắng chiếu vào người, người ngoài nhìn vào liền thấy khung cảnh mỹ lệ này.
Người đến là một cung nữ, đây là cảnh tượng nàng nhìn thấy khi tới đây, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Mười ngày qua, nàng đã tìm đủ mọi cách để lẻn vào đây mà không bị phát hiện, nhưng người chủ tử này lại đem cả cái lãnh cung biến thành nơi nghỉ dưỡng. Thậm chí nàng vì muốn vào được đây mà đã tiêu hết số tiền tiết kiệm dành dụm được bao nhiêu năm qua.
Trong nửa năm qua, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ quân chủ đã giao. Bọn họ họ đã phí rất nhiều sức lực để sắp xếp nội gián ở từng cung. Mục đích chính là chờ vị hoàng tử này tới hòa thân. Bọn họ vì vậy cũng có thể giúp đỡ vị này một tay. Nhưng bọn họ đã tính toán hết mọi chuyện, lại không ngờ rằng... ngày đầu tiên tiến cung, ngay cả khuôn mặt của Nguyễn đế như thế nào, vị chủ tử này cũng chưa nhìn thấy.
Không những vậy, vị hoàng tử được quân chủ đưa về từ nước Nguyễn quốc với vô vàng gian khổ, sau đó còn đóng gói lại và giao cho hoàng đế Nguyễn quốc một lần nữa, ngay ngày đầu tiên… hắn đã thành công đưa mình vào lãnh cung!
Cung nữ vô cùng tức giận. Họ đã bỏ ra hàng chục lượng vàng, trước khi có thể nhận được bất kỳ lợi ích nào từ hắn. Tuyệt đối không thể lãng phí số vàng đó được. Kết quả, vì muốn tiến vào lãnh cung, lại phải chuẩn bị một phe, mới có thể vào được lãnh cung và gặp được vị chủ tử kì lạ này.
Nàng nghĩ thầm: "Người trước mặt không phải là quân cờ bị lợi dụng, mà mẹ nó là con thú nuốt vàng, không nhả ra."
Tạ Yến nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của nàng, ngoan ngoãn ngồi đó mỉm cười, chủ động xua tay nói: “Đây là cố vấn quân sư được giao nhiệm vụ giúp ta ở Nguyễn Quốc sao? Lần đầu gặp mặt, mong giúp đỡ."
Cung nữ nhìn khuôn mặt vô hại của hắn, sắc mặt nàng tốt hơn một chút. Chẳng lẽ là mình sai? Đối phương vừa xinh đẹp, nói chuyện cũng dễ nghe, cung nữ miễn cưỡng ậm ừ.
Suy cho cùng, khuôn mặt của đối phương rất đẹp, nhất là khi hắn cười, lông mày và đôi mắt đột nhiên trở nên sống động, tất cả đều đẹp đẽ đến mức người ta không nhịn được muốn có được nó, nhất là khi hắn ngoan ngoãn ngồi đó, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt của mình. Chiếc cổ thon dài, làn da trắng ngần. Da thịt trắng mềm so với nữ tử còn bóng mịn hơn.
Cung nữ nhìn hai lần, trong lòng không nhịn được, sắc mặt hơi đỏ lên, khó trách chủ nhân muốn phái người này vào cung, đáng tiếc Nguyễn Đế không có nhìn thấy. Mỹ nhân như vậy sao có thể nguyện ý bị biếm vào lãnh cung?
Nói không chừng đã đắc tội Ngọc phi, vị đó chắc chắn là ghen ghét khuôn mặt của chủ tử nhà mình nên mới cố ý hãm hại, ừm, nhất định là như vậy!
Đôi mắt đen của Tạ Yến rơi trên khuôn mặt của nàng, nụ cười trên môi trở nên tươi tắn hơn khi con ngươi chuyển động.
“Tỷ tỷ, người thật xinh đẹp, ta ở chỗ này lâu như vậy, vẫn là lần đầu có người tới đây vì ta, ngươi biết không, người của lãnh cung thật quá đáng, chỉ cho ta hai cái bánh nguội, còn rất cứng, rất khó để ăn. Ngươi xem, tất cả đều ở đây."