Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 45

Một hồi lâu sau, tôi như đã hạ quyết tâm, từ trên giường ngồi dậy: “Chị gái…”

“Ừ?” Từ Tịnh cũng cũng ngồi dậy, trong bóng đêm, mắt chị lộ rõ sự ưu thương.

Tôi hướng về phía giường, vỗ vỗ vị trí bên người: “Đi lên ngủ đi, đừng để bị cảm.”

Từ Tịnh lắc đầu: “Không cần đâu, em ngủ đi, chị không sao.”

“Em có chút lạnh. Cho nên, chị gái vẫn nên lên đây ngủ đi.”

Từ Tịnh chần chờ, sau một lúc, mới đi đến bên giường.

Chúng tôi nằm đưa lưng về phía nhau, cũng không ôm nhau ngủ giống như trước kia.

Tôi biết Từ Tịnh vẫn chưa ngủ. Hơi thở dồn dập đã bán đứng sự bất an trong lòng chị.

Tôi xoay đầu gọi: “Chị gái…”

Sau lưng truyền đến âm thanh rầu rĩ của chị.

“Vừa rồi chị muốn nói cho em một tin tức tốt, là gì vậy?”

“Không có gì… chị lừa em đó.”

“Không đâu, từ trước tới nay chị không bao giờ lừa em, nói mau! Bằng không em sẽ chọc cho chị ngứa chết.” Tôi cười uy hϊếp chị.

“Không có.” Từ Tịnh cũng rất cố chấp.

Tôi trở mình, vươn hai đầu ngón tay ra, hướng về phía eo chị mà chọc.

Từ Tịnh lập tức cười thở không nổi, đứt quãng xin tha: “Tiểu Vũ… Tiểu Vũ… tha cho chị đi!”

“Vậy chị có nói hay không?”

“Được được được… Chị nói chị nói… em mau tha cho chị…” Từ Tịnh cười rất bất đắc dĩ, mặt mũi đỏ bừng, sắc môi cũng vô cùng mê người.

Tôi buông chị ra, xấu xa nhìn.

Từ Tịnh không để ý đến cổ áo có phần lệch của chị, mỉm cười nhìn tôi: “Từ hôm nay trở đi chị không cần đến trường nữa.”

“Cái gì?!” Tôi không hiểu.

Chị cười gãi đầu: “Bởi vì kỳ thực tập của chị đã xong. Sang năm, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp đi làm được rồi.”

Tôi nghe xong, vừa vui mừng lại vừa đau khổ, không biết nên nói với chị như thế nào về cảm giác rối loạn trong lòng tôi lúc này.

“Vậy, chị sẽ sống ở đây?”

Từ Tịnh khó hiểu nhìn tôi chằm chằm: “Em không muốn?”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có, em rất vui.”

Một đêm dày vò.

Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy Từ Tịnh nằm bên cạnh thì tôi liền biết, tôi không thể sống với chị được nữa rồi.

Không ai lại đối với chị gái của mình đỏ mặt, tim đập nhanh cả.

Nhưng trạng thái của tôi thì chính là như vậy.

Lặng lẽ xuống giường, tôi đơn giản thu xếp một ít quần áo, lưng đeo đàn guitar đi ra ngoài.

Tôi không dám quay đầu, sợ rằng vừa quay đầu lại, sẽ không thể rời đi được nữa.

Tôi ngồi bên đường cái thật lâu.

Đem tất cả những kỷ niệm mà tôi và Từ Tịnh cùng nhau trải qua suốt những năm tháng hồi tưởng, tôi cố tìm cho mình một ly do, một lý do bao biện việc tôi yêu chị gái mình chỉ là lầm tưởng.

Thế nhưng, tôi tìm không thấy.