Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 44

Từ Tịnh ra vẻ trầm tư một lúc, sau đó cười vẫy tay về phía tôi: “Em lại đây cho chị đánh một cái.”

Tôi sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn về phía chị bĩu môi: “Dựa vào đâu mà em phải cho chị đánh chứ?”

Từ Tịnh cười ngày càng đẹp: “Nếu em nghe lời, chị sẽ có tin tức tốt nói cho em.”

Tôi mím môi, bắt đầu dao động.

Chị tiếp tục dụ dỗ: “Đối với em đây tuyệt đối là một tin tức tốt.”

Cái này, tôi bắt đầu tò mò.

Tiến lại hỏi: “Chị gái, tin tức tốt gì vậy? Mau nói cho em đi.”

Bất ngờ, Từ Tịnh một phen ôm lấy eo tôi, thuận thế kéo tôi xuống, làm cả người tôi ngã vào trong lòng chị.

“Em gái, bắt được em rồi!” Chị đắc ý cười.

Tôi lại cười không nổi.

Toàn bộ thân thể giống như bị điện giật, không thể nhúc nhích.

Tiếng tim đập rất mạnh, tựa như có thể vang vọng toàn bộ căn phòng.

Nhưng mà, Từ Tịnh lại không biết giờ phút này tôi đang rất hoảng loạn, tay chị vẫn đang đặt trên eo tôi.

“Tiểu Vũ, hôm nay em thật sự là làm chị sợ muốn chết.”

Có cảm giác lạnh lẽo chậm rãi lan tràn khắp cơ thể, đến máu cũng muốn đông lại.

Một giây sau đó tôi mãnh liệt đẩy Từ Tịnh ra, lui về phía sau, mãi đến khi sau lưng dán chặt lên bức tường, tôi mới dừng lại.

Sắc mặt của chị có chút khó coi: “Tiểu Vũ… em làm sao vậy?”

Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt.

Chị đi tới gần, đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, tay hướng về phía tôi.

Tôi nghĩ mình sắp điên rồi.

Từ Tịnh, chị có thể đừng lại gần em như vậy, đừng nhìn em như vậy không?

Em rất sợ...

Thế nhưng Từ Tịnh không nghe được âm thanh gào thét điên cuồng trong lòng tôi, cũng bỏ qua sự kháng cự yếu ớt trong lý trí tôi, chị lần nữa ôm tôi vào trong lòng: “Tiểu Vũ, có phải em đã xảy ra chuyện gì không?”

Trái tim tôi gần như ngừng đập trong vài giây.

Từ Tịnh nhận thấy được chỗ không đúng, buông tay, con ngươi nhàn nhạt có sự ưu thương: “Tiểu Vũ, em chán ghét chị chạm vào người em sao?”

Môi tôi run run, sắc mặt tái nhợt.

Chị cười tự giễu: “Chị cứ tưởng khi em nhìn thấy chị, sẽ thật vui vẻ.”

Tôi cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo, liều mạng lắc đầu: “Không phải như vậy đâu.”

Tầm mắt chị trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, ngón tay chị như vô ý quấn lấy một lọn tóc nhỏ trên vai tôi, nâng niu, thở dài.

“Em ngủ sớm đi.”

Tôi chần chừ đi đến bên giường, nằm xuống.

Từ Tịnh lại nói: “Chị ngủ dưới đất cũng được.”

Trong không khí bỗng nhiên tràn ngập hơi thở xấu hổ.

Tôi cắn ngón tay, nằm đưa lưng về phía chị.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng ho khan.

Trong lòng tôi lại lo lắng.