Beta Pháo Hôi Chọc Phải Alpha Vạn Người Mê

Chương 8

Bùi Dữ Nhạc chuẩn bị tâm lý, lê bước đến trường, vừa ngồi xuống không lâu, bàn đã bị ai đó gõ lên.

“…”

Xung quanh vốn ồn ào, sau khi người kia đi đến gõ bàn cậu, trở nên im ắng. Bùi Dữ Nhạc không ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt mọi người, muốn giả vờ không phải mình cũng không được.

Thấy cậu không động đậy, đối phương dường như muốn gõ thêm lần nữa, bị ánh mắt soi mói làm ngồi không yên, Bùi Dữ Nhạc cuối cùng không nhịn được, ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt điển trai lạnh lùng của Hoắc Quyện.

Rồi, cậu nghe thấy hắn nói:

"Ra ngoài."

Bùi Dữ Nhạc nghe thấy mọi người xung quanh đều đang hít sâu một hơi.

Thực lòng mà nói, cậu cảm thấy hơi áp lực chút.

Trước khi xuyên sách, cậu chỉ là một sinh viên đại học không nổi bật gì là mấy, lại là một game thủ, chưa bao giờ gặp phải tình huống gây chú ý như thế này. Khi “nghiệp” đến, mọi người đều nhìn cậu, điều này thực sự khiến cậu không thể chịu nổi.

Cậu không kìm được mà tự nhủ trong lòng, hôm qua Hoắc Quyện đã từ chối cậu rồi, sao giờ lại chủ động tìm đến cậu vậy?

Chẳng lẽ có chuyện gì cần tìm cậu à?

Nhưng hôm qua là cậu gây chuyện trước, nên bị tìm tới cũng không oan uổng gì. Nếu cậu từ chối đi ra ngoài thì...

Ổn không không nhỉ?

… Chắc là không ổn đâu.

Cảm giác từ chối “Hoàng đế” của Nhất Trung trước mắt mọi người thì cuộc sống sau này của cậu sẽ không được yên, chỉ cần ánh mắt của những người nhìn qua cũng có thể xé xác cậu ra rồi.

Hơn nữa, hôm qua cậu còn nhiệt tình tỏ tình như vậy nữa, được Hoắc Quyện mời thì phải cảm tạ trời đất, sao có thể từ chối được, như vậy hoàn toàn không phù hợp với nhân vật hôm qua chút nào.

Bùi Dữ Nhạc cũng không phải là một người EQ thấp, cậu đẩy ghế ra sau, yên lặng đứng lên.

Hoắc Quyện thấy cậu động đậy, mới quay người ra khỏi lớp trước.

Bùi Dữ Nhạc cắn răng bước theo.

Cậu không biết Hoắc Quyện muốn đưa cậu đi đâu, nhưng suốt đường đi, Bùi Dữ Nhạc nhận ra rõ ràng rằng Hoắc Quyện ở Nhất Trung thực sự không bình thường, mọi người trong hành lang đều ngạc nhiên nhìn họ, các lớp học đều có nhiều người kéo ra cửa hoặc đứng ở cửa sổ nhìn theo.

Bùi Dữ Nhạc thấy Phí Dĩ Táp từ cửa sổ lớp bên cạnh thò đầu ra, làm một động tác chiến thắng, miệng không tiếng nói: "Cố lên, hạ gục cậu ta đi!"

Thẩm Sính đứng bên cạnh Phí Dĩ Táp, cũng nhìn cậu, tuy không làm động tác gì nhưng ánh mắt của cậu ta trông cũng khá thân thiện.

“…”

Chuyện quái gì vậy trời?

Quả nhiên cậu đã nhầm.

Đều tại vừa xem xong sách, ấn tượng quá sâu sắc.

Bùi Dữ Nhạc dời ánh mắt đi, lặng lẽ bước theo sau Hoắc Quyện. Chỉ thấy Hoắc Quyện đi dọc theo hành lang, sau đó xuống một tầng lầu, lại rẽ qua bảy, tám lần hành lang, cuối cùng vào một phòng học bỏ trống ở góc.

Bùi Dữ Nhạc nhìn thấy cửa sổ trong lớp học được dán kín, không nhìn thấy bên ngoài, cũng không thể nhìn vào trong, tuy là không gian kín nhưng không hề ngột ngạt, thậm chí còn có một mùi hương nhẹ nhàng của cây bách lạnh nữa.

Bùi Dữ Nhạc ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo này, bước chân dừng lại ở cửa lớp, không thể nhấc lên nổi.

Cảnh báo trong lòng cậu vang lên mãnh liệt.

Cậu nhớ trong sách có miêu tả, ở Nhất Trung, là Alpha cao cấp nhất, Hoắc Quyện có một nơi riêng biệt dành cho hắn, nơi mà hắn thường dùng để ngủ.

Tại sao cậu lại biết đây là căn cứ của Hoắc Quyện hả? Đương nhiên là vì nơi này tràn ngập mùi hương của hắn rồi!

Tại sao lại đưa cậu tới đây?

Nơi này không phải là bí mật, nhưng không ai dám lại gần chứ nói chi đến việc vào bên trong. Vì đây là lãnh địa của Hoắc Quyện, không có sự cho phép của hắn, thì người khác sẽ không được phép tùy tiện bước vào.

Trong “ký ức” của Bùi Dữ Nhạc, ấn tượng về Hoắc Quyện không sâu sắc lắm, đối với Beta, dù là cùng trường nhưng Alpha và Omega vốn là người của thế giới khác, với lại cấp bậc của Hoắc Quyện còn cao như vậy. Hơn nữa, chủ nhân của cơ thể này vốn không nổi bật, sự tồn tại của cậu trong lớp gần như là số không, không có bạn bè cũng không có bạn gái, ngay cả khi Bùi Dữ Nhạc nhớ lại những “ký ức” này cũng muốn thở dài, thực sự không hổ danh là người qua đường.