Cậu ấy chỉ đùa thôi mà.
Hoắc Quyện không để ý đến cậu ấy, sải chân dài, bỏ cậu ấy lại sau.
Từ Yến Tây không theo kịp, dừng bước, nhớ lại Hoắc Quyện vừa bị Bùi Dữ Nhạc ôm, sau đó lại không phản ứng quá lạnh nhạt, cậu ấy ôm bó hoa hồng bằng một tay, đưa tay kia xoa cằm, cố gắng nhớ lại diện mạo của Bùi Dữ Nhạc. Bùi Dữ Nhạc cùng lớp với họ, nhưng là Beta không nổi bật, hơn nữa người đó có vẻ khá yên tĩnh, rất ít sự hiện diện, cậu ấy nhớ mơ hồ, chỉ nhớ mang máng có mái tóc xoăn tự nhiên.
“...Ừm... tạm chấp nhận là đáng yêu vậy…”
Không biết nghĩ đến gì, cậu ấy cười, cười thầm rồi nhanh chân đuổi kịp Hoắc Quyện, cùng hắn bước đi. Cậu ấy biết dừng lại đúng lúc, không trêu chọc Hoắc Quyện nữa.
Phía bên kia, Bùi Dữ Nhạc mơ màng tiêu hóa mọi chuyện, rời sân vận động, cậu cũng không biết mình đã làm gì. Ký ức thuộc về mình và "ký ức" của người khác liên tục giao nhau trong đầu, thực và ảo, khiến cậu rối không chịu nổi.
Đầu óc cậu thêm ký ức của người khác, ngoài việc không cần mò mẫm trong mọi thứ trước mắt, cậu vẫn không rõ tình hình hiện tại, hoàn toàn không hiểu tại sao lại vô duyên vô cớ vào thế giới này, không thể hiểu nổi trải nghiệm vượt ra ngoài thực tế này.
Hiện tại với cậu, chỉ có một điều chắc chắn là tạm thời... an toàn.
Nhân vật của Thẩm Sính có vẻ hơi lệch, nên dù cậu đã ôm bạch nguyệt quang của cậu ấy, cậu ấy cũng không phát điên, mà còn khá thân thiện...
Sau khi kết thúc sự cố trên sân vận động, đã đến giờ tan học, Bùi Dữ Nhạc bị Phí Dĩ Táp nhiệt tình kéo đi, phải cùng họ trở về lớp lấy đồ về nhà.
Rời trường, chia tay hai người, cậu mơ mơ màng màng theo ký ức về lại "nhà" của cơ thể này, thấy căn nhà lạnh lẽo, cậu nhớ lại đoạn ký ức không thuộc về mình.
Đúng rồi...
Chủ nhân của cơ thể này, sống một mình gần trường, gia đình ở thành phố khác, nên căn nhà mới lạnh lẽo như vậy.
Phải nói rằng, Bùi Dữ Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Bắt cậu đối diện với "gia đình" xa lạ trong tình trạng rối loạn này, chắc chắn sẽ mắc lỗi ngay lập tức, bại lộ hoàn toàn luôn cũng nên.
Nói đến tên... thật trùng hợp, cũng là Bùi Dữ Nhạc hả?
Bùi Dữ Nhạc gõ đầu, cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, làm sao một nhân vật pháo hôi lại có thể trùng tên với mình chứ—
Bùi Dữ Nhạc đột nhiên lóe lên linh cảm. Không đúng, vì cơ thể này là pháo hôi, nên ban đầu không có tên, nhưng vì cậu đến, và đã báo tên mình với Phí Dĩ Táp họ, nên trong ký ức mới có tên Bùi Dữ Nhạc này.
Sự xuất hiện của cậu đã hoàn thiện danh tính cho cơ thể này.
Hơi hoàn thiện logic chưa đầy đủ của thế giới trong truyện.
Cậu nghĩ đến đây, không thể không chạy vào phòng tắm, nhìn vào gương thấy khuôn mặt phản chiếu—
Nguyên chủ giống y hệt cậu luôn này.
Cậu đoán không sai mà, pháo hôi này vốn không có mặt không có tên, chỉ là một nhân vật pháo hôi thôi, nhưng vì sự xuất hiện của cậu đã làm thay đổi, nên có tên và mặt cũng giống cậu.
Bùi Dữ Nhạc ôm đầu, không muốn nhìn thấy cậu trai tóc xoăn tự nhiên quen thuộc trong gương, không muốn chấp nhận thực tế.
Cậu chán nản một lúc, rồi tự ép mình vực dậy.
Cũng không phải chuyện xấu, ít nhất cậu đã cứu vãn được cuộc đời pháo hôi gốc?
Dựa vào không khí giữa ba người vừa rồi, chắc không cần lo bị Thẩm Sính ghi hận...
Không đúng, có khi nào mình hiểu nhầm ngay từ đầu không ta?
Bùi Dữ Nhạc bình tĩnh lại suy nghĩ, cảm thấy trước giờ mình như tự đào hố chôn mình.
Cậu cảm thấy mình đã hiểu sai điều gì đó.
Trước đây bị nội dung truyện làm hoang mang, luôn lo sợ chọc giận Thẩm Sính, có lẽ mọi việc không như cậu nghĩ, không nên dùng tiêu chuẩn của truyện để đối phó.
Đáng tiếc có lẽ cậu đã tỉnh ngộ quá muộn.
Còn ngu ngốc làm điều không nên làm.
Báo ứng đến ngay lập tức.
Ngày hôm sau, dù muốn trốn tránh thực tế thế nào, cơ thể này vẫn là học sinh, cậu không muốn gây chú ý thì cần phải đi học theo thân phận.