Bị bốn người đàn ông từ chối trong một ngày (tiếp)
Dường như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Phỉ Thành, Giản Thượng Ôn khẽ nghiêng đầu, dịu dàng nói: "Gì cũng được, cậu muốn chơi gì thì chơi, tôi không kén chọn đâu."
Phỉ Thành có chút cảnh giác: "Sao tự dưng anh lại muốn chơi game với tôi?"
Trong lòng cậu ta đang âm thầm phỏng đoán, nhưng đoán chắc Giản Thượng Ôn cũng sẽ không nói thật.
Nào ngờ...
Giản Thượng Ôn lại thẳng thắn thừa nhận: "Ừm, tôi có mục đích."
Phỉ Thành ngẩn người, hỏi: "Mục đích gì?"
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Ngày mai sẽ là ngày bình chọn độ hảo cảm lần đầu tiên giữa các khách mời, tôi muốn cậu bỏ phiếu cho tôi."
Đôi mắt phượng sắc bén của Phỉ Thành trừng lớn, cả mái tóc đỏ như muốn dựng đứng lên, cậu ta thực sự nghi ngờ mình vừa nghe nhầm, gần như không cần suy nghĩ đã từ chối: "Không đời nào!"
Giản Thượng Ôn nhướng mày, không hề bất ngờ.
Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng, rồi giọng nói của Ôn Cẩm vang lên từ bên ngoài: "Phỉ Thành, cậu có trong đó không?"
Phỉ Thành có chút bối rối nhìn về phía cửa, lẽ ra người trong lòng đến tìm, cậu phải vui mừng mới phải. Nhưng lúc này cậu vừa tắm xong, vẫn còn đang mặc áo tắm, lại còn ở riêng trong phòng với Giản Thượng Ôn, trong hoàn cảnh này mà ra mở cửa, liệu có bị hiểu lầm không?
Nói ra thì thật ngại, Phỉ Thành chưa bao giờ phải xử lý tình huống này.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Ôn Cẩm tò mò hỏi: "Phỉ Thành, tôi vào được không?"
Phỉ Thành theo bản năng định bước tới, kết quả vì quá hoảng hốt, khi cậu ta định đứng dậy lại không chú ý đến dây tay cầm nối dài dưới chân, cả người bị vấp ngã nhào về phía Giản Thượng Ôn. Cậu ta cố gắng chống tay để không đè lên người Giản Thượng Ôn, nhưng trong lúc luống cuống, chiếc áo choàng tắm lại vô tình bị bung ra, để lộ l*иg ngực rắn chắc. Nhưng lúc này Phỉ Thành không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó nữa, bởi vì khoảng cách giữa cậu ta và người bên dưới thật sự quá gần!!!
Hai người gần trong gang tấc, gần đến mức Phỉ Thành có thể cảm nhận được hơi thở của Giản Thượng Ôn phả trên mặt mình, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu. Phỉ Thành không biết đó là mùi hương gì, chỉ cảm thấy dường như là một loại hoa nào đó, nhưng lại ngọt ngào như mật ong, khiến đầu óc cậu ta trống rỗng trong giây lát.
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên vang lên lần nữa, kéo Phỉ Thành trở về thực tại.
Tai Phỉ Thành đã đỏ bừng, cậu ta nhỏ giọng nói lời xin lỗi, chống tay định đứng dậy, lại bất ngờ bị giữ lại. Hơi thở của Giản Thượng Ôn phả vào người cậu ta, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cậu vẫn chưa đồng ý với tôi."
Lúc này rồi mà Giản Thượng Ôn còn đang nghĩ đến chuyện đó sao?!