Bị bốn người đàn ông từ chối trong một ngày (tiếp)
"Không, anh không do dự dù chỉ một giây ư?!"
Thực ra khi Phỉ Thành từ chối, cậu ta đã nghĩ nếu Giản Thượng Ôn không chịu bỏ cuộc thì phải làm sao, nhưng nào ngờ, Giản Thượng Ôn đâu chỉ là đồng ý từ bỏ, cậu thậm chí còn không muốn lãng phí một giây để do dự!!
Sắc mặt Phỉ Thành lập tức sa sầm, trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn đầy hung dữ, đứng phắt dậy quát: "Anh ra ngoài!"
Giản Thượng Ôn vội vàng giơ hai tay lên, đầu hàng làm lành: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, thật sự sai rồi."
Mặt Phỉ Thành đỏ bừng, cậu chàng ngầu lòi này chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Vẻ ngoài cậu ta vốn đã sắc sảo, thêm vào đó tính cách đôi lúc có phần nóng nảy, nên những người tiếp xúc với Phỉ Thành, mỗi khi cậu ta tức giận, mặt lạnh ra, đều sẽ tự động lùi bước nhường nhịn. Nhưng Giản Thượng Ôn thì khác, cho dù cậu ta có nổi bão nổi giông ra sao, đều như đánh vào bông, chẳng có tác dụng gì.
Điều cậu ta không biết là, so với những người đàn ông tàn nhẫn, thủ đoạn mà Giản Thượng Ôn từng gặp, thì hành động của cậu ta bây giờ thậm chí còn có thể coi là đáng yêu.
Giản Thượng Ôn liếc mắt nhìn màn hình trò chơi đang bật, lên tiếng: "Đây là thiết bị mới nhất à?"
Phỉ Thành bị dời đi sự chú ý, gật đầu.
Giản Thượng Ôn có chút hứng thú, hỏi: "Thế nào, dùng có tốt không?"
"Cũng được." Nhắc đến trò chơi, tâm trạng Phỉ Thành rõ ràng tốt lên. Cậu ta tiện tay ném chiếc khăn lau tóc lên ghế sofa, đứng dậy nói: "Vẫn đang làm quen sau khi cài đặt."
Đây là máy chơi game được nghiên cứu phát triển mới nhất, nhằm giúp các tuyển thủ chuyên nghiệp rèn luyện. Đeo mũ trùm đầu và tay cầm điều khiển có thể giúp tập trung hơn, đồng thời ghi lại các phản ứng và dữ liệu cơ thể. Chỉ là vì máy chơi game này mới ra mắt nên chưa được phổ biến rộng rãi, việc tập luyện cũng cần có thời gian thích nghi.
Giản Thượng Ôn nói: "Hay là tôi chơi với cậu vài ván?"
Phỉ Thành có chút bất ngờ: "Anh biết chơi game à?"
Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Chơi không giỏi lắm, sẽ cố gắng không kéo chân cậu."
Phỉ Thành là tuyển thủ chuyên nghiệp từng đoạt giải quán quân, ngoại trừ những người có cùng đẳng cấp với cậu, những game thủ bình thường khác cơ bản rất khó để không bị coi là "kéo rank". Tuy nhiên, sau cú sốc tâm lý vừa rồi, cậu ta chỉ mong Giản Thượng Ôn ít nói lại một chút, nên gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nhau di chuyển đến khu vực chơi game.
Sau khi đưa tay cầm cho Giản Thượng Ôn, Phỉ Thành ngồi xuống nói: "Anh muốn chơi gì?"
Cậu ta là tuyển thủ toàn năng, không chỉ chơi giỏi game thuộc chuyên môn của mình, mà các game khác cậu cũng rất am hiểu, nên không câu nệ.
Nhìn sang Giản Thượng Ôn bên cạnh, thấy người đàn ông vừa rồi còn ngồi trên sofa giờ đang tùy ý ngồi trên tấm thảm len, chăm chú nghiên cứu chức năng của tay cầm. Ánh sáng từ màn hình máy chơi game hắt lên gương mặt tuấn tú như ngọc, khiến cậu trông ngoan ngoãn, ôn hòa lạ thường.
Thật là một người kỳ lạ.
Rõ ràng là có thể khiến người ta vừa cảm thấy phóng túng, nguy hiểm, nhưng ngay sau đó lại có thể thu gọn móng vuốt như một chú mèo con ngoan ngoãn, không hề có chút gì là công kích.