Cả Nhà Đứng Hình Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 15

Nếu ông ta duy trì hình tượng, vậy những sắp xếp mười mấy năm nay coi như vô ích.

Nhưng nếu ông ta không duy trì hình tượng, vậy ông ta cũng chỉ có 20% cổ phần.

Ông ta sẽ không thỏa mãn.

Mẹ tôi cũng không thúc giục để cho ông ta có thời gian suy nghĩ thật kỹ.

Dù sao thì người phải xấu hổ cũng không là bà ấy.

Những giọt mồ hôi trên trán của ông ta lần lượt rơi xuống.

Mọi người bên cạnh bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Làm gì có ai không màng danh lợi? Chẳng qua lúc trước nói quá nhiều nên giờ bị vả mặt thôi.”

“Nếu thật sự coi như con gái ruột, sao có thể để ý chút cổ phần này được?”

“Vẫn là lợi ích, con người đều ích kỷ…”

Ông ta ở trước mặt bao nhiêu người, chung quy vẫn không thể vứt bỏ mặt mũi.

Tôi thấy trong mắt ông ta lóe lên sự tàn ác, vụt qua trong nháy mắt.

Tiếp theo đó, ông ta bỗng tỏ ra rất rộng lượng, nói: “Sao bố có thể không bằng lòng chứ? Năm đó khi bố lấy số cổ phần này đã từng nói, sẽ đưa cho các con giữ, chỉ là bố đang suy nghĩ xem có nên chuyển cho Dương Dương 10% hay không, nếu như Tống Huy và Noãn Noãn đều đã có cổ phần rồi, vậy Dương Dương cũng không thể thiếu.”

“Con không cần, chuyển cho Noãn Noãn là được.” Tống Dương lập tức từ chối.

Mọi người đều biết tâm tư của ông ta.

Ông ta cảm thấy anh hai là dễ khống chế nhất.

Sự chăm chỉ hiện tại của anh hai biểu hiện ra đều là giả, chẳng duy trì được bao lâu.

“Nếu Dương Dương không cần, vậy thì bố sẽ chuyển cho Noãn Noãn.” Ông ta thuận theo đó nói.

“Cảm ơn bố.” Tôi vui vẻ chấp nhận.

Mẹ tôi không chậm trễ, lập tức gọi luật sư ở công ty đến, ký giấy chuyển nhượng cổ phần ngay tại chỗ.

Ông ta có lẽ đến c/h/ế/t vẫn không nghĩ ra, vốn là gọi Lâm Kiều Kiều đến giúp ông ta một tay, kết quả thật không ngờ, mất cả chì lần chài, hối hận xanh ruột.

Đương nhiên những thứ này đối với nhà chúng tôi mà nói, còn lâu mới đủ.

Đời trước, chúng tôi bị ông ta hại nhà tan cửa nát.

Đời này, đương nhiên phải trả lại gấp đôi.

Sau đó, gia đình chúng tôi sẽ trở lại như xưa.

Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy, ông ta bắt đầu hoảng loạn rồi.

Ông ta không còn cổ phần, ở công ty không có quyền kiểm soát.

Mẹ tôi, anh cả đi làm như bình thường, anh cả vẫn còn cần thời gian để khỏe lại.

Anh hai thì điên cuồng tập thể dục và học tập.

Tôi vẫn là người được cưng chiều nhất nhà.

Mọi người trong gia đình tôi phát triển theo hướng tích cực, đi ngược lại với mong muốn của ông ta.

Cuối cùng ông ta đã không nhịn nổi nữa.

Ông ta lấy cớ họ hàng xảy ra chuyện muốn về quê một chuyến.

Tối hôm ông ta rời đi, ông ta đã bí mật thuê một chiếc xe, đi mấy chục km quay về biệt thự.

Ông ta nhân lúc cả nhà tôi đều đã ngủ hết, châm lửa, đốt cháy biệt thự của gia đình tôi.

Lúc đó vào khoảng hơn ba giờ sáng, tất cả mọi người đều đã ngủ, hàng xóm xung quanh cũng không một ai phát hiện.

Đợi đến khi dịch vụ quản lý nhà đất phát hiện thì ngọn lửa đã nuốt chọn toàn bộ căn biệt thự rồi.

Lính cứu hỏa phải mất một buổi tối mới dập tắt được hoàn toàn ngọn lửa.

Ngày hôm sau ông bố nhận được thông báo mới vội vã quay về, vừa về liền quỳ xuống đất, tiếng khóc xé ruột xé gan.

Người ngoài nhìn thấy không khỏi cảm thấy đau lòng, lần lượt đi đến an ủi ông ta.

Ông ta đau đớn như thể không nghe thấy, cực kỳ suy sụp: “Nếu biết sớm hơn tôi sẽ không đi… nếu biết như vậy tôi sẽ cùng chết với mọi người… bà và các con chết rồi, một mình tôi sống thì có ý nghĩa gì đâu…”

Ông ta diễn rất thật, không ai nhận ra trong mắt ông ta có nụ cười đắc thắng.

Nếu bây giờ cả nhà chúng tôi đều đã chết, vậy ông ta sẽ là người thừa kế duy nhất.

Trong khoảnh khắc ông ta đang âm thầm đắc ý kia.

“Bố.” Tôi đứng phía sau gọi ông ta.