Sau khi ông ta đưa Lâm Kiều Kiều đi, chuyện đầu tiên làm khi quay về chính là ở trước mặt tất cả các khách khứa, thay mặt cả nhà chúng tôi xin lỗi.
Ông ta rất tự trách, cũng tỏ ra mình là người vô tội.
Ông ta nói ông ta cũng không biết Lâm Kiều Kiều là con người như vậy, ông ta cũng bị lừa.
Ông ta đối xử tốt với Lâm Kiều Kiều, ông ta cảm thấy bị tổn thương rất nhiều về mặt tình cảm.
Mẹ tôi nói thẳng: “Người chịu tổn thương nhiều nhất là Noãn Noãn, con bé suýt chút nữa đã bị Lâm Kiều Kiều đổ oan.”
Ông ta vội gật đầu: “Đúng đúng, Noãn Noãn chịu tổn thương nhiều nhất, là lỗi của bố, bố xin lỗi con được không? Bố đảm bảo, sau này cũng sẽ không mềm lòng đi nhận nuôi đứa trẻ khác nữa, con chính là đứa con gái duy nhất của bố.”
Tôi rất buồn nôn, nhưng tôi nhịn.
Mẹ tôi nói: “Nếu đã tạo nên sự tổn thương, an ủi vài câu thì không có thành ý lắm, ông nên đưa ra những đền bù có tính thực tế hơn.”
“Vậy Noãn Noãn nói cho bố nghe, con muốn gì? Con muốn gì bố cũng đồng ý.”
Ông ta nói với vẻ mặt thành khẩn.
“Cái gì cũng được ạ?” Tôi tỏ vẻ đơn thuần hỏi ông ta.
“Đương nhiên rồi, có khi nào bố không giữ lời chưa?” Ông ta cam đoan.
Ông ta cho rằng ông ta có thể như ngày xưa, chỉ cần cho tôi viên kẹo là có thể mua chuộc được tôi.
“Con muốn cổ phần của Tập đoàn Tống Thị mà bố đang nắm giữ.” Tôi nói thẳng ra.
Tôi thấy sắc mặt của ông ta thay đổi nhanh chóng có thể thấy bằng mắt thường.
Qua hồi lâu ông ta mới do dự nói: “Con mới 14 tuổi, cổ phần không thiết thực đối với con.”
“Nhưng, vừa rồi bố nói muốn chia cổ phần cho Lâm Kiều Kiều, chẳng lẽ trong mắt bố, con còn không quan trọng bằng Lâm Kiều Kiều sao?” Tôi dùng vẻ mặt tổn thương hỏi, trông có vẻ như tùy tiện nói ra: “Chẳng lẽ Lâm Kiều Kiều là con gái ruột của bố à?”
Câu hỏi này đã trực tiếp dọa sợ ông ta: “Sao có thể chứ? Con đừng nói bậy, bố chỉ có mình con là con gái thôi.”
“Vậy vì sao bố bằng lòng cho Lâm Kiều Kiều cổ phần, nhưng lại không muốn cho con?”
“Số cổ phần của bố sẽ giúp cho mẹ con ở công ty…”
“Không cần nữa.” Mẹ tôi nói: “Ban nãy Tống Huy đã đồng ý đi đến công ty làm việc rồi.”
“Không phải Tống Huy…” Ông ta không tin.
Ông ta cho là anh cả sẽ mãi nản lòng, nhụt chí.
“Con là con trưởng trong gia đình, con có trách nhiệm gánh vác gia đình.”
Anh cả nói từng chữ từng chữ một.
Ông ta nghiến răng, rõ ràng vẫn không muốn, nhưng không tìm được lý do để từ chối.
“Vậy bây giờ bố có thể chuyển lại cổ phần cho con không? Ban nãy bố vừa nói, con muốn gì bố cũng đồng ý với con.” Tôi tha thiết mong chờ nhìn ông ta.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, khách khứa cũng đều nhìn chằm chằm vào ông ta.
Nếu như ông ta từ chối, bản thân ông ta cũng không thoát ra được.
Ông ta cắn răng.
Hiện giờ ông ta không dám trở mặt với người trong gia đình.
Theo cách nhìn của ông ta, nếu ông ta trở mặt ông ta cũng chỉ có 20% cổ phần, nếu không trở mặt, ông ta vẫn có cơ hội trở mình.
Ông ta mất rất nhiều năm mới có thể đi đến bước này, sao có thể cam lòng?
Ông ta nói: “Được.”
Ông ta nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích.
Tôi vui vẻ nói: “Bố muốn chuyển hết cổ phần trong tay mình cho con ạ?”
“Chuyển cho con 10% là được rồi, vừa nãy bố bảo anh cả con chuyển cho Lâm Kiều Kiều như vậy.” Ông ta thương lượng.
“Trong suy nghĩ của bố, chẳng phải con càng quan trọng hơn Lâm Kiều Kiều à?” Tôi đau lòng nói.
Ông ta im lặng một lúc lâu không nói gì, rõ ràng là rất không muốn.
Mẹ tôi nói thẳng: “Khi đó ông lấy đi cổ phần của tôi, nhưng ông luôn mồm nói không cần, sau cùng đều để lại cho con gái. Bây giờ chẳng qua là đưa trước cho Noãn Noãn, bù đắp tổn thương trong lòng con bé, như vậy ông đã không bằng lòng rồi?”
Ông ta bị mẹ tôi làm cho không biết phải làm sao.
Rất nhiều họ hàng thân thích cũng đang xem.
Hình tượng người đàn ông tốt trước đó, ông ta có muốn duy trì tiếp hay không chính là trong khoảnh khắc này.