“Tại sao tôi lại phải trách Noãn Noãn?” Anh hai tôi khó hiểu, nhìn vào mắt Lâm Kiều Kiều kèm theo sự chán ghét.
Lâm Kiều Kiều có hơi lúng túng và không hiểu tại sao.
Cô ta ngẫm nghĩ, đáng lẽ lúc này đây anh hai sẽ quở trách tôi, nói tôi lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng không ngờ anh hai sẽ hỏi vặn lại, làm cho những lời thoại cô ta đã chuẩn bị tốt đều không nói ra được.
“Cô không đón lấy mô hình là cô sai, trách thì cũng là trách cô, tại sao phải trách Noãn Noãn?”
“Là, là do lúc Noãn Noãn đưa cho em, cố ý làm rơi xuống đất…” Lâm Kiều Kiều nhỏ giọng giải thích, rồi ngay lập tỏ ra rộng lượng: “Không sao đâu, em sẽ không so đo với em ấy.”
“Cô còn muốn so đo? Cô có mặt mũi gì để so đo? Chuyện cô đã làm sai, cô không chỉ không biết hối cải, lại còn đâm thọc ly gián, cô muốn gì?” Giọng nói anh tôi nói rất to.
Lâm Kiều Kiều bị anh hai tôi nói cho đỏ hết mặt mũi.
“Ai bảo cô đến nhà tôi? Lăn ra chỗ khác, đến từ đâu thì lăn về đấy cho tôi, gia đình này không hoan nghênh cô!” Nói xong, anh hai tôi bắt đầu kéo Lâm Kiều Kiều đi.
Lâm Kiều Kiều bị dọa cho khóc lớn.
Bố tôi vốn dĩ muốn để cho Lâm Kiều Kiều có đủ thời gian đi lấy lòng anh hai, vì vậy đã cố tình không ở lại phòng khách, mẹ tôi đến công ty vẫn chưa quay về.
Lúc này, bố tôi nghe thấy tiếng khóc mới vội vã đi ra.
“Có chuyện gì vậy? Tống Dương Dương, sao con có thể đối xử với em gái mình như vậy.” Bố tôi nghiêm nghị nói.
Anh hai tôi hét về phía bố: “Cô ta không phải là em gái con, Noãn Noãn mới là em gái con. Là bố đưa nó về đúng không? Bố nhanh chóng đưa cô ta đi đi!”
“Con đang nói linh tinh gì thế? Kiều Kiều đến nhà chúng ta cũng chính là một thành viên trong gia đình, con lớn như thế rồi sao vẫn còn không hiểu chuyện như vậy?” Bố tôi trách móc, kéo Lâm Kiều Kiều đến bên cạnh:
“Uổng phí em gái con còn chuẩn bị đồ ăn vặt, mua về cho con, bất chấp nguy hiểm bị mẹ con phát hiện, con lại còn không biết điều!”
Khi bố tôi nhắc đến đồ ăn vặt, tôi thấy anh hai tức giận đến mức thở hổn hển.
Khoảnh khắc đó anh hai như muốn gào to lên cãi nhau với bố, bất thình lình nghe thấy tiếng lòng của tôi: [Nếu như tôi là anh hai, bây giờ tôi sẽ không cãi nhau với bố, dù sao thì tranh cãi cũng vô ích.]
[Bố dẫn Lâm Kiều Kiều về chính là vì cướp lấy tài sản của gia đình chúng tôi, lúc này anh hai nên nỗ lực và sửa chữa khuyết điểm một lần nữa, cuối cùng hạ gục bố khiến ông ta trở tay không kịp.]
Anh hai ngừng giây lát, những lời nói đến miệng đành nhịn xuống.
Anh hai tôi bỏ lại một câu: “Dù sao thì con cũng chỉ có một đứa em gái là Noãn Noãn.”
Nói xong, anh hai liền kéo tôi đi.
Để lại bố và Lâm Kiều Kiều ngơ ngác nhìn nhau với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao mọi người trong nhà chúng tôi bỗng trở nên thông minh như vậy? Tại sao bọn họ không lừa được chúng tôi?