Cả Nhà Đứng Hình Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 4

Nhìn khung cảnh thân thiết của anh hai và Lâm Kiều Kiều, tôi mím môi, trong lòng nói: [Anh hai đã mập như vậy rồi, lại còn ăn những đống đồ ăn vặt đó nữa, thực sự muốn béo đến hết đời sao?]

Tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười béo múp của anh tôi bỗng cứng đờ.

Anh ấy quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào tôi, mở to mắt nhìn chằm chằm.

[Đạo lý ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết, anh ấy lại chưa từng nghĩ đến, nhưng tại sao bố với Lâm Kiều Kiều lại muốn đưa cho anh ấy loại đồ ăn này?]

“Em đang nói cái gì vậy?” Anh hai tôi tức giận hỏi tôi.

“Em có gì nói gì đâu.” Vẻ mặt tôi vô tội, nói.

Anh hai cũng lấy làm lạ, bởi vì anh ấy thực sự không thấy tôi cất tiếng, lúc sau, lại nghe thấy tiếng lòng của tôi:

[Vẫn không nên nói với anh hai, anh ấy bị bố cố ý nuôi thành một tên vô dụng.]

Ánh mắt anh hai nhìn tôi càng kinh hãi hơn.

Trong lòng tôi tiếp tục nói: [Nhưng, anh hai thật sự sẽ bởi vì ăn nhiều đồ ăn vặt nên mắc phải bệnh ung thư thực quản, cuối cùng khi chết đã gầy thành da bọc xương.]

Đôi mắt anh hai mở thao láo, không thể tin được nhìn về phía tôi.

Tôi quay người lại rồi đi thẳng, vừa đi vừa nghĩ: [Kệ anh hai, bố và Lâm Kiều Kiều thân thiết với nhau vậy, đằng nào thì sau khi có Lâm Kiều Kiều, anh ấy cũng không còn yêu thương tôi nữa.]

“Noãn Noãn!” Anh hai gọi tôi lại.

Tôi ngoảnh lại: “Có chuyện gì vậy anh hai?”

“Em…” Anh hai lưỡng lự một lúc, chắc là trong giây lát cảm thấy bản thân có phải đã xuất hiện ảo giác hay không.

Anh ấy nói: “Anh có mang quà về cho em này.”

Trước khi Lâm Kiều Kiều đến ngôi nhà này, tôi mới chính là người được cưng chiều nhất.

Tất cả mọi người trong nhà đều yêu thương tôi, ngay cả anh hai - người không theo lẽ thường này cũng không ngoại lệ.

Tôi bước đi thật chậm đến.

Anh hai lấy ra một mô hình đưa cho tôi: “Thích không?”

“Dạ.” Tôi gật đầu, nhưng không quá hào hứng.

Trong lòng thầm nói:

[Bây giờ đối xử tốt với mình như vậy, nhưng không lâu nữa sẽ chỉ tốt với mỗi Lâm Kiều Kiều, đến cả mô hình này cuối cùng cũng bị Lâm Kiều Kiều giành mất.]

“Sao có thể? Đây là anh hai tặng cho em.’’ Anh hai tôi vừa cất tiếng.

Lâm Kiều Kiều bỗng nói chen vào: “Waaa, đẹp quá, từ bé đến lớn em chưa từng thấy mô hình nào tinh xảo như này, giống y như thật.”

Anh hai tôi có hơi không vui nhìn về phía Lâm Kiều Kiều.

Vẻ mặt Lâm Kiều Kiều ngưỡng mộ nói: “Noãn Noãn thật hạnh phúc, anh hai đối xử với Noãn Noãn thật tốt. Nếu em có một mô hình đẹp như thế ngủ cùng, vậy em chắc chắn sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Đời trước, Lâm Kiều Kiều dùng chính dáng vẻ vừa đáng thương vừa ngây thơ này, thúc đẩy người anh hai hào phóng bảo tôi nhường lại mô hình cho Lâm Kiều Kiều, nói sau này sẽ mua một cái khác đền bù cho tôi.

Trên thực tế, sau khi tôi đưa cho Lâm Kiều Kiều, anh hai tôi cũng không mua lại cho tôi nữa.

Sự cưng chiều của anh ấy đối với tôi đều bị Lâm Kiều Kiều cướp mất.

Trong khoảnh khắc này, tôi không đợi anh hai lên tiếng, trực tiếp đưa mô hình cho Lâm Kiều Kiều: “Chị thích vậy chị lấy nó đi.”

Trong lòng nghĩ:

[Dù sao nếu tôi không đưa, anh hai cũng sẽ khuyên tôi đưa nó cho chị ta, tôi không muốn làm khó anh hai.]

Biểu cảm của Lâm Kiều Kiều đầy vẻ thích thú: “Thật vậy sao? Cảm ơn Noãn Noãn.”

Cũng trong khoảnh khắc đó, tôi cam chịu số phận nghĩ: [Lâm Kiều Kiều sẽ cố ý làm rơi mô hình xuống đất, sau đó đổ oan là tôi làm vỡ.]

Giống hệt với đời trước.

Tôi đưa mô hình cho chị ta và khi tôi vừa buông tay ra, mô hình lập tức rơi xuống đất, âm thanh rơi vỡ của đồ sứ vang lên.

Cùng với âm thanh đó còn có tiếng khóc suy sụp của Lâm Kiều Kiều vang lên: “Mô hình đẹp thế này, sao lại vỡ mất rồi? Đó là thứ em từ nhỏ đến lớn nằm mơ cũng muốn có.”

Chị ta vừa khóc vừa chất vấn tôi: “Noãn Noãn, cho dù em không muốn tặng nó cho chị, vậy em cũng không thể làm vỡ chứ.”

Nói xong, lại nhanh chóng nói với anh hai tôi: “Anh hai, anh nhất định không được trách Noãn Noãn, chắc là do em ấy không cẩn thận thôi.”