Chương 14
Hách Khinh Khinh đeo khẩu trang, mấy bộ phận lộ ra ngoài vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Có paparazzi nhân cơ hội chụp thêm mấy bức Hách Khinh Khinh mặc đồ lao động đầy bụi bẩn..
Hách Khinh Khinh biết đám phóng viên này không moi được tin tức thì sẽ không bỏ qua.
“Bác cứ yên tâm, con nói hai ba câu là được.”
Bác gái Tôn cùng các dì các bác khác nghe vậy thì mới lùi lại mấy bước, canh giữ bên người Hách Khinh Khinh trông như mấy Môn thần giữ cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm những phóng viên vừa định tiến thêm mấy bước.
Các phóng viên: “...” Nhớ tới cảm giác sợ hãi khi bị khống chế lúc nãy.
Bọn họ thành thật thu lại bàn chân ngo ngoe rục rịch rồi nâng máy quay lên và vươn microphone ra.
Hách Khinh Khinh: “Về chuyện tôi cứu người lúc trước, tôi chắc mọi người trên mạng đều xem rất rõ, có cái gì không hiểu thì trên mạng sẽ nói cho các anh, tôi chẳng có gì để nói cả.”
“Còn tại sao tôi lại chủ động ra tay cứu người.”
Hách Khinh Khinh học theo Trương Tân Thành đứng thẳng như một cây trúc cứng cỏi kiên cường, cả người cô đột nhiên tỏa ra một loại ánh sáng chính nghĩa vĩ đại.
Giọng cô vang vọng, to lớn vang dội đanh thép: “Chẳng lẽ đây không phải là nghĩa vụ cơ bản của mỗi công dân chúng ta hay sao? Tôi tin rằng không chỉ có mình tôi, nếu thay bằng bất kỳ người nào khác gặp được tình huống này cũng sẽ rút dao tương trợ giúp đỡ bằng mọi giá, bởi vì chúng ta đều là người Trung Quốc!”
Dứt lời, công trường im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi!
Các phóng viên: “...”
Cảm giác… có một dòng hào khí lẫm liệt thẳng tắp ập đến.
Có loại cảm giác hổ thẹn không dám nói lời nào.
Mặc dù bọn họ chuyên làm về mục thời sự, nhưng cũng chỉ khi nào phỏng vấn các chính trị gia quan trọng của nhà nước mới có loại cảm giác này.
Hách Khinh Khinh nói xong, ánh mắt mạnh mẽ kiên định nhìn các phóng viên đối diện một lượt, đợi sau khi ánh mắt cô “giao lưu” với mọi người xong, thành công nhìn thấy biểu cảm “chấn động” sâu sắc của họ thì Hách Khinh Khinh mới vừa lòng cong môi.
Hách Khinh Khinh khoác lấy tay của bác gái Tôn rồi kêu gọi các bác gái có thể lùi lại.
Lúc này những phóng viên này mới tỉnh táo lại.
“Cô Hách, chúng tôi vẫn còn một câu hỏi.”
“Cô Hách xin dừng bước.”
“Hách Khinh Khinh, cô rời khỏi giới giải trí thật sao?” Có phóng viên paparazzi nhân cơ hội hét lên.
Tiếp sau đó, mấy paparazzi khác cũng không nhịn được nữa, không để cho người ta có cơ hội phản ứng liên tiếp tung ra mấy câu hỏi sắc bén.
“Hách Khinh Khinh, có phải lần này cô muốn lăng xê nên mới ra tay cứu người hay không?”
“Cô biết trên mạng đang ồn ào nhốn nháo vì mình không? Độ hot của cô lại tăng lên rồi, chắc hẳn mục đích của cô là cái này đúng không?”
“Hách Khinh Khinh, cô thân là một sao nữ mà lại chạy tới công trường bốc gạch, đây à thủ đoạn gây chú ý mới của cô trước mặt đại chúng ư?”
“Hách Khinh Khinh, cô biết chuyện Ôn Tư Vũ nói đỡ thay mình không?”
“Có phải cô với anh ấy có quan hệ với nhau không?”
Các phóng viên thời sự cũng sắp bị đám paparazzi kích động đẩy lùi ra ngoài, bọn họ quay sang liếc nhau, tuy rằng cảm thấy mấy câu hỏi này quá bén nhọn và thiếu đạo đức, trong lòng họ cũng khinh bỉ paparazzi.
Nhưng bọn họ cũng không lên tiếng, vì đó cũng coi như tư liệu sống cho tin tức, chuyên mục thời sự của hộ thỉnh thoảng cũng sẽ tám chuyện một hai câu.
Họ đang đợi Hách Khinh Khinh lên tiếng, xem cô ứng phó với mấy câu hỏi này của paparazzi kiểu gì.
Chỉ thấy Hách Khinh Khinh khoác tay bác gái Tôn, đôi mắt phía trên khẩu trang vừa tròn vừa sáng, ánh mắt trong trẻo dường như có thể phản chiếu sự ác độc trong mắt họ.
Đám paparazzi bị nhìn đến mức thót tim, tự nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng giận.
Có điều bọn họ ít nhiều gì vẫn là paparazzi lâu năm gặp qua nhiều chuyện sóng to gió lớn, nên chút “lương tâm” này của họ cũng nhanh chóng biến mất.
Hách Khinh Khinh không toát ra vẻ tức giận và chột dạ mà họ đang chờ mong, họ chỉ thấy cô đột nhiên cong mắt cười ra tiếng.
Đám paparazzi lập tức máu sôi sùng sục!
Đến rồi đến rồi, phủ nhận? Giả vờ vô tội? Cười nhạo? Toàn bộ đều tới đi, bọn họ xin nhận hết!
“Hahaha…”
Đám paparazzi nín thở chờ đợi, kích động, kích động quá đi mất.
Sau đó…
Hách Khinh Khinh bật cười, tiếng cười kia ngày càng to lớn vang dội, càng ngày càng… khờ khạo, mãi cho đến khi cười ra tiếng heo kêu.
Hahaha há há há khà khà…
Quan trọng là cô vừa cười lại còn vừa “kɧıêυ ҡɧí©ɧ” các cô các chú công nhân bên cạnh cười theo.
Vì thế nhanh sau đó, đất thi công lại nhanh chóng khôi phục lại sự ồn ào ngày thường, chẳng qua là bị một mớ tiếng cười to phóng túng lấp đầy.
Phóng viên bị vây ở giữa: “...”
Tại sao… bọn họ lại có loại ảo giác mình là đứa ngốc làm trò cười cho người ta…
Mấy tên paparazzi kia cũng trợn tròn mắt, đây là tình huống gì vậy?
Ngay lúc Hách Khinh Khinh cảm thấy bầu không khí mình tạo nên đã tạm ổn thì cô mới từ từ thu tiếng cười phóng khoáng của mình lại rồi lau nước mắt vì cười quá nhiều mà chảy ra.
Sau khi cười xong, cô nói với giọng uể oải: “Có phải mấy anh nhận sai người rồi không?”
Các phóng viên đứng đối diện bị tiếng cười làm ngơ ngác, vẫn không phản ứng lại ý của cô là gì.
Hách Khinh Khinh hoang mang nói: “Mấy người nói cái cô… À, sao nữ Hách Khinh Khinh đã rời khỏi giới giải trí kia, cô ấy là ai vậy?”
Các phóng viên: “Không phải là cô sao?”
Cô nói chuyện ngu ngốc gì thế?
Hách Khinh Khinh: “Thật ngại quá, tôi mới từ dưới quê lên thành phố không lâu, nên ngày thường tôi cũng không nghịch điện thoại mấy, trời ạ, mấy anh nói xem có phải sao nữ kia cùng tên lại còn xinh đẹp giống tôi đúng không?”
“Bác Tôn, bác có biết cái cô ngôi sao Hách Khinh Khinh không?” Vẻ mặt Hách Khinh Khinh tràn ngập vô tội hỏi người xung quanh: “Thím Lưu, chú Đặng, cả quản đốc Công nữa, mọi người có quen cái cô ngôi sao Hách Khinh Khinh kia không?”
Các chú các dì xung quanh đều xua tay lắc đầu.
Bọn họ quả thực không quen ngôi sao Hách Khinh Khinh nào cả.
Các phóng viên: “...” Coi bọn họ là thiểu năng trí tuệ hay gì?
Paparazzi hỏi với giọng đầy ý xấu: “Hách Khinh Khinh, tại sao cô lại muốn phủ nhận thân phận của chính mình? Là do bị chúng tôi vạch trần…”
Hách Khinh Khinh cắt ngang anh ta: “Cái anh giai này, tôi thật sự hổng biết anh đang nói cái gì cả, tên thật của tôi là Tiểu Thúy Hoa mà, sau khi vào thành phố thì tôi mới đổi tên, ây da, nói đến đây tôi mới nhớ ra là lúc ấy tôi đi trên đường thì thấy cái tên này hay hay nên tôi mới sửa đó ~”
Các phóng viên không tin, tiếp theo đó Hách - Tiểu Thúy Hoa - Khinh Khinh đã hoàn toàn triển lãm ra một mặt không biết xấu hổ của mình, mặc kệ mấy người có tin hay không, mình tôi tin là đủ rồi!
“Mấy anh giai này, hay là mấy anh cho tôi xem ảnh của cái cô ngôi sao gì đó đi?”
“Ây trời, nói hổng chừng đó lại là chị em thất lạc nhiều năm của tôi đó.”
“Cho dù hổng có phải, thì chúng tôi cũng coi như có diên đóa ~”
“Chúng tôi trông giống nhau lắm hả?”
“Hahaha, tôi vẫn có chút tò mò nha ~”
“Có điều trên mặt tôi có nhiều rỗ quá, mặt của cổ cũng toàn là rỗ hả?”
Các phóng viên bị da mặt dày và kiểu trợn mắt nói dối này của cô làm cho sợ ngây người!
Mấy phóng viên thời sự đã sớm nghe được Hách Khinh Khinh là một nghệ sĩ mặt dày ngang tường thành nên giờ cũng xem như được thấy tận mắt.
Trước kia đám paparazzi ít nhiều gì cũng từng tiếp xúc với “Hách Khinh Khinh” nên khả năng tiếp thu của họ cũng khá cao.
“Hách Khinh Khinh, giờ cô muốn rời giới giải trí đến mức từ bỏ thân phận đấy à?”
“Hách Khinh Khinh, cô đừng có giả vờ nữa, chúng tôi đều quen biết cô, có phải vì âm mưu của cô bị chúng tôi chọc thủng, lo lắng sẽ bị anti fan công kích cho nên mới không…”
Xoẹt!
Tiếng xé gió sắc bén.
Một đôi chân dài thon nhỏ cứ thế đá thẳng giữa không trung, một bước xoạc ngang tiêu chuẩn đang oai phong lẫy lừng thể hiện phong thái của mình với các phóng viên phía đối diện.
Có một paparazzi đứng sát đó cảm giác được sát… sát khí lạnh thấu xương tạt qua mặt?!
Bọn họ đồng thời nhớ tới một chân đá bay tên bắt cóc trong video kia.
“...” Bọn họ lặng lẽ ngậm lại cái mồm tồi tệ của chính mình.
Hách Khinh Khinh sờ chân của mình rồi giả vờ giả vịt nói: “Ây da, người ta đã nói là không phải mà, sao mấy người lại bắt tôi thừa nhận thế hả, tôi tủi ~ thân ~ quá đi à ~”
Các phóng viên bị cái chân kia chi phối: “...”
Không, bọn họ mới là người phải tủi thân đây này!
Hệ thống dành tặng cho đám phóng viên này một ánh mắt đồng tình.
Ký chủ không chú ý lắm đến sóng gió trên mạng, nên cô không biết Weibo official của cục cảnh sát và Lý Cầm Vãn đều lên tiếng bênh vực cô, thế nên cô đã sớm bị bại lộ thân phận thật.
Có điều với trình độ không biết xấu hổ của ký chủ thì cho dù có biết chắc cô vẫn cứng đầu phủ nhận đến cùng.
“Các anh chị phóng viên này.”
Hách Khinh Khinh xoay cổ chân, cười một cách ngây thơ sau đó vô tội hỏi: “Mọi người còn câu hỏi nào nữa không? Cũng nói được kha khá rồi đó, công trường của chúng tôi còn đang trong thời gian thi công, giờ bị mấy người làm chậm trễ mất nửa ngày rồi đó, đúng không hả quản đốc Lưu.”
Quản đốc Lưu đứng một bên uống trà nóng “giảm căng thẳng” bị gọi tên, ông ấy sợ tới mức suýt nữa thì bỏng miệng.
Ông ấy đóng nắp bình lại, khuôn mặt to tròn bỗng nghiêm lại rồi tức giận nói: “Các cô các cậu, hành vi của mấy người đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ thi công của công trường chúng tôi, nếu còn định tiếp tục dây dưa ở đây nữa thì tôi không ngại báo cảnh sát đến đây giải quyết đâu.”
Quản đốc Lưu nói xong còn định sờ cái bụng to của mình, nhưng chợt nhớ ra mình vẫn đang làm màu nên đành lặng lẽ rụt tay về. Hai mắt nhỏ híp lại bắn ra tầm mắt mãnh liệt quét qua từng đám phóng viên và paparazzi kia.
Đám phóng viên và paparazzi cảm nhận được ánh nhìn chết chóc, bọn họ đè cảm giác buồn bực và sợ hãi trong lòng xuống quay sang liếc nhau, cuối cùng vẫn cất đồ đạc thiết bị rồi cụp đuôi rời khỏi.
Người không liên quan đều tan hết, trong công trường chỉ còn lại chút dư âm của trò hề vừa rồi.
Quản đốc Lưu vuốt cái bụng tròn của mình đi về phía Hách Khinh Khinh rồi híp mắt hỏi: “Tiểu Khinh à, cô là ngôi sao đúng không?”
Câu này của quản đốc Lưu cùn khiến các chú các dì công nhân bên cạnh dựng tai lên.
Hách Khinh Khinh cào lỗ tai rồi lắc đầu nói: “Không phải.”
Trái tim của quản đốc Lưu và những người khác vừa mới bay lên chuẩn bị hạ xuống.
Sau đó họ nghe thấy…
Hách Khinh Khinh nghiêm túc nói: “Cháu đã rời khỏi giới giải trí rồi!”
Mọi người: “...”
…
Không ngờ chỗ thi công bán sức lao động kiếm tiền này lại xuất hiện một nữ ngôi sao, hơn nữa sao nữ này lại còn bốc gạch cùng với họ.
Các chú các dì công nhân tò mò một lúc xong thì đều tan ra hết, suy cho cùng chiến thần bốc gạch Hách Bé Con vẫn để lại cho họ ấn tượng sâu sắc hơn là sao nữ Hách Khinh Khinh, bọn họ cũng không có cảm giác khoảng cách khi đối diện với ngôi sao.
Quản đốc Lưu đương nhiên cũng chỉ… hơi giật mình một xíu.
Sau đó lại bắt đầu không biết xấu hổ cảm thán, ông ấy tinh mắt thế nào mà lại có thể đào ra được một mặt bình dân như thế của một sao nữ tỏa sáng lấp lánh.
Các chú các dì công nhân không hóng hớt chuyện căn bản không biết Hách Khinh Khinh là một nghệ sĩ tai tiếng bị xa lánh trong giới giải trí.
Có mấy chú công nhân tò mò hỏi: “Cô nhóc, fans của cháu có nhiều không?”
Hách Khinh Khinh suy tư một lát rồi nói: “Chắc là khá đông đấy chú ạ.”
Anti fan của cô có hơn một trăm triệu lận mà.
“Thật sao, thế sao cháu không đi làm ngôi sao mà chạy tới công trường bên này vậy?”
Hai tay Hách Khinh Khinh giơ gạch lên triển lãm lực lượng của chính mình: “Cháu cảm thấy đây mới kỹ năng thiên phú của cháu, cháu không hợp với giới giải trí, với lại mọi người ở đây đều tốt bụng như vậy, sau khi tới đây làm thì cháu còn không muốn rời đi đâu.”
Các chú các dì công nhân bị cảm động lại quay sang hỏi cô chuyện cứu người từ đầu đến cuối, Hách Khinh Khinh dứt khoát dừng việc trên tay bắt đầu kể lại sự tích anh dũng ngày hôm đó cho mọi người.
Mọi người xung quanh vừa nghe vừa khen không dứt lời!
Đám thanh niên trai tráng: “...”
Người trẻ tuổi ngày thường không quan tâm đến drama giới giải trí trong công trường đã lấy điện thoại ra tìm kiếm tên Hách Khinh Khinh.
Sau khi xem xong, cảm xúc của họ có chút phức tạp, hóa ra sao nữ tới đoạt bát cơm với bọn họ là vì bị đuổi cổ khỏi giới giải trí.
Cô không những là ngôi sao nổi nhờ tai tiếng, mà còn là một nữ anh hùng mạnh mẽ chiến đấu với tên bắt cóc biếи ŧɦái để cứu người dân vô tội!
Những người trẻ tuổi này ngây dại nhìn Hách Khinh Khinh đang tung tăng trong công trường như cá gặp nước.
Sau đó,bọn họ đột nhiên nghĩ thông suốt, cũng phải thôi, người giỏi giang như vậy cũng khó trách hai hôm nay bọn họ lại bị đè ép không lật nổi người.
Trong nháy mắt này, cảm giác buồn bực toàn thân của các cậu trai dường như biến mất hết. Nhìn thấy Hách Khinh Khinh bên kia lại bắt đầu vui sướиɠ đẩy gạch, bọn họ cứ như được tiêm máu gà, sôi nổi hét lớn gia nhập vào đội ngũ dọn gạch vui vẻ.
Quản đốc Lưu bưng tách trà nóng hổi lướt qua bên cạnh, trên khuôn mặt hơi sưng lộ ra nụ cười bí hiểm.
Tiểu Khinh đúng là một nhân tài mà!