Tôi Sẽ Rời Khỏi Giới Giải Trí Để Đi Bốc Gạch

Chương 13

Chương 13

Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao nào đó ở nước M, xuất hiện một người đàn ông giống như thiên sứ chỉ lộ nửa góc mặt đã khiến cho người ta si mê, đó chính là Ôn Tư Vũ người chỉ đăng một bài Weibo đã khiến cả giới fans chấn động vừa nãy. Anh đứng trước cửa sổ sát đất cầm điện thoại gọi một cuộc.

Đầu kia điện thoại nhanh chóng vang lên một giọng nói dịu dàng lại có chút mỏi mệt.

“Tư Vũ, thằng bé vừa ngủ rồi, em đừng quá lo lắng.”

Ôn Tư Vũ qua mấy giây mới thấp giọng trả lời: “Vâng.”

“Em cũng không cần phải vội vàng trở lại đâu, trong nhà không có chuyện gì cả.” Giọng của người phụ nữ bỗng dừng lại rồi nói tiếp: “Vừa nãy em đăng Weibo đấy à? Em thật là, em là diễn viên đó, làm như thế rất dễ gây rắc rối cho mình với đối phương. Cô ấy là ân nhân cứu mạng Tinh Vũ, chị sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện đâu. Mà em nói chuyện này với Giang Thần chưa?”

Ôn Tư Vũ khựng lại một hai giây rồi nói với giọng trầm khàn.

“Không sao cả.”

“Chị, ngày mai em sẽ về nước.”

Đầu bên kia lại nói thêm hai câu, Ôn Tư Vũ lẳng lặng nghe, một lát sau anh mới cúp máy. Người đàn ông mặc vest giỏi giang ngồi trên sô pha đối diện thấy anh cúp máy xong giờ mới lên tiếng.

“Tiểu Tinh Vũ không sao chứ?”

Ôn Tư Vũ phản ứng chậm hai giây, anh gật đầu nói: “Không sao.”

Giang Thần ba mươi năm tuổi, anh ta mặc một bộ vest đen giỏi giang từ đầu đến chân, để kiểu tóc vuốt ngược gọn gàng, trên chiếc mũi cao thẳng đeo một gọng kính vuông, trông vô cùng đẹp trai, anh ta là một người đàn ông thành phố trưởng thành và tràn đầy quyến rũ.

Chẳng qua trong cặp mắt hồ ly nhỏ dài kia lập lòe tia sáng lạnh nhạt khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Giang Thần: “Weibo cậu đăng làm các fans của cậu sợ hú hồn hú vía đấy.”

Ôn Tư Vũ ngẩng đầu, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Giang Thần.

Giang Thần cười khẽ: “Tôi biết không cần phải lo lắng, đúng thế thật, fans của cậu rất yêu quý cậu nên sẽ không mắng chửi cậu, họ vẫn luôn ủng hộ cậu nhưng mà…”

Ấn đường Ôn Tư Vũ khẽ nhíu lại khó mà thấy được dường như đang không hài lòng với giọng điệu úp mở này của Giang Thần.

Giang Thần tháo kính xuống xoa bóp hốc mắt mỏi mệt rồi mới chậm rì rì nói: “Cái cô nghệ sĩ nhỏ Hách Khinh Khinh kia, không biết tình cảnh của cô ta có trở nên gay go hơn vì hành động này của cậu không đây.”

Ôn Tư Vũ sửng sốt, ngay sau đó anh ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Giang Thần.

Giang Thần nhún vai: “Chuyện này không thể trách tôi được, là ai nghe thấy trợ lý tán phét mấy câu sau đó không bàn bạc với tôi mà đã tự tiện đăng bài Weibo ấy nhỉ, haha, đúng là người đàn ông bốc đồng mà ~”

Ôn - người đàn ông bốc đồng nào đó - Tư Vũ: “...”

Thành công nhận thấy vẻ bực bội trên khuôn mặt không có biểu cảm nào của Ôn Tư Vũ, lúc này Giang Thần mới vừa lòng đeo kính lên, dường như anh ta còn muốn dạy dỗ thằng nhóc bướng bỉnh hay làm theo ý mình này nên bắt đầu nói tiếp.

“À, chắc chắn cậu không biết, trước kia có một nữ nghệ sĩ muốn bú fame của cậu nên mới nhắc tên cậu để lăng xê nhưng chưa được hai hôm đã bị fans cậu “mời” ra khỏi giới giải trí rồi, đương nhiên ngày thường cũng không có ai dám lấy cậu ra lăng xê, chậc chậc chậc, như vậy thì trong giới cậu chả khác gì một Ôn thần khác loài cả, haha, khá tốt đấy.”

Ôn - ôn thần - Tư Vũ: “...”

Bàn tay cầm điện thoại của Ôn Tư Vũ siết chặt lại, Giang Thần liếc mắt nhìn qua rồi nói với giọng ngứa đòn: “Bây giờ muốn xóa bài hả? Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên làm vậy, còn nếu cậu muốn cô nghệ sĩ kia lập tức biến mất khỏi giới giải trí hoặc không ngừng gặp rắc rối thì xóa cũng không sao.”

Giang Thần thấy người đàn ông mặt không cảm xúc đứng đối diện hoàn toàn cứng đờ, mắt anh ta không khỏi hiện lên tia sáng xảo quyệt, khóe miệng cũng cong lên trên.

“Đùa cậu tí thôi, tôi đã sắp xếp hết rồi.” Giang Thần đứng dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp, anh ta không thèm để ý tới ánh mắt “lên án” đằng sau lưng, một đôi giày da cá sấu cao cấp đặt làm riêng giẫm trên mặt đất phát ra tiếng cộp cộp lạnh băng.

Anh ta vừa đi vừa phất tay: “Chuẩn bị đi, tranh thủ làm xong mọi chuyện trong hôm nay, chẳng phải cậu muốn về nước sớm hay sao.”

Bàn tay nắm chặt điện thoại của Ôn Tư Vũ cuối cùng cũng thả lỏng, anh rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối dần một lúc lâu.

Sau đó…

Trong phòng khách trống trải dường như vang lên một tiếng thở dài nhỏ đến mức tưởng chừng không nghe thấy được.



Trong nước.

Trên mạng, fans nhà họ Ôn vẫn đang lăn lộn gào khóc an ủi lẫn nhau, trưởng nhóm fans trong các group fans lớn đã nhận được thông báo từ bên phòng làm việc.

Sau khi các cô xem xong thì biết được một số tin tức nội bộ, ví dụ như trong sự kiện lần này Hách Khinh Khinh đã cứu người nhà của Ôn Tư Vũ.

Hóa ra là vậy, các fans lớn nhanh chóng hành động lập tức rải tin này khắp giới fans.

Rất nhanh sau đó, đại quân fans của nhà họ Ôn đã khôi phục lại bình tĩnh.

Bọn họ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thật lòng cảm ơn Hách Khinh Khinh, mấy fans lâu năm trong giới cũng bắt đầu kêu gọi các chị em trên mạng nên nói đỡ một hai câu cho Hách Khinh Khinh.

Phần lớn vẫn có chút do dự.

Suy cho cùng, cảm kích là một chuyện nhưng danh tiếng của Hách Khinh Khinh thật sự quá kém. Nếu giờ bọn họ đột nhiên chuyển hướng nhỡ đâu sau này Tư Vũ của họ lại bị buộc chung với Hách Khinh Khinh thì biết làm sao giờ?

Muốn giúp thì cũng có thể giúp một chút, nhưng không thể làm như kia, đại quân nhà họ Ôn bắt đầu bàn bạc thương lượng, nhưng họ còn chưa đưa ra kết luận cuối cùng thì đám anti fan của Hách Khinh Khinh đã tấn công qua đây trước.

Sau một trận há hốc mồm, trong đám anti fan của Hách Khinh Khinh có một số người không nhịn được, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra gan lớn chạy đến chỗ Ôn Tư Vũ gây sự.

[A, tôi ngửi thấy mùi drama ở đâu đây.]

[Chậc chậc, không ngờ nam thần họ Ôn của chúng ta lại thích kiểu này…]

[Sao ngài không nói sớm, nếu thế thì người đẹp họ Hách đã không đi quyến rũ người ta khắp nơi rồi ~]

[Ngài quả là người tốt ha, làm ơn thu nhận cô ta dùm cái.]

Đại quân fans nhà họ Ôn thời khắc chú ý đến động tĩnh của họ: “...”

Cmn sao mà nhịn được nữa?

Ngôn luận móc mỉa còn chưa xuất hiện được mấy dòng thì nháy mắt đã bị các fans dũng mãnh của Ôn Tư Vũ “bạo lực” dạy làm người.

Quần chúng hóng chuyện vốn định đến hóng hớt: “...” Quá đáng sợ!

Một số anti lấy tiền làm việc chưa kịp lên sân khấu cũng nhanh chóng ôm lấy trái tim nhỏ sợ hãi, xám xịt bỏ chạy.

Đương nhiên, Hiệp hội Anti toàn cầu của Hách Khinh Khinh có gần hai trăm triệu thành viên, nên vẫn luôn có mấy nhóm anti fan ỷ vào việc mình nhiều người, người có tài thì gan cũng lớn nên vẫn tiếp tục nhảy nhót đàng kia.

Nói ra những câu ngày càng mất não, cuối cùng còn lộ liễu trắng trợn bôi nhọ Ôn Tư Vũ.

Cuối cùng fans nhà họ Ôn cũng bị chọc giận, cầm súng lên sân.

Dân mạng hóng chuyện nuốt nước miếng, aaaaaaaa, bọn họ đến rồi!

Đại quân fans nhà họ Ôn như một tổ chức lớn “điên cuồng” có kỷ luật nghiêm minh hiệu suất cao, một khi họ bắt đầu đoàn kết lại thì độ sát thương phải gọi là…

Đầu tiên là dạy dỗ những anti fan can đảm dám nhờn trước mặt họ làm người lần nữa, tặng cho đám anti một chấn thương tâm lý không thể xóa nhòa.

Tiếp theo chưa đến nửa tiếng, fans Ôn Tư Vũ đã mạnh mẽ dẹp gọn các trang web, diễn đàn thậm chí là cả những bài đăng hay topic mỉa mai nhục mạ Hách Khinh Khinh từ trong xó nào đó.

Độ sát thương cao phải gọi là xưa nay chưa từng có trong lịch sử showbiz.

Một số fans của anh định lặng lẽ thừa nước đυ.c thả câu cũng ngoan ngoãn rụt lại bàn tay tội ác của mình.

Đám anti fan vừa tức vừa sợ, cuối cùng chỉ có thể để lại một câu “Mấy người bắt nạt người ta quá đáng” rồi khóc huhu rút lui.

Trên mạng đột nhiên rơi vào một trạng thái yên bình quỷ dị.

Các dân mạng hóng chuyện cảm thấy mỹ mãn xoa cái bụng đang căng tới mức sắp nổ tung.

“...”

Nhân viên quản lý phía sau Weibo thức trắng hai ngày hai đêm, vẻ mặt bị hút cạn sinh lực nhìn số liệu bình tĩnh trở lại, cuối cùng khóe mắt anh ta chảy xuống hai hàng nước mắt cảm động.

Nếu cứ thế thức tiếp thì mấy sợi tóc lẻ tẻ trên đỉnh đầu anh ta cũng sẽ bay theo gió hichichic…



Một đêm sóng gió lại trôi qua.

Hạc Khinh Khinh không hề biết trên mạng xảy ra oanh động lớn thế nào vì mình, ngày mới đã đến, cô lại bắt đầu chăm chỉ với công việc bốc gạch .

Cậu trai chụp trộm bóng lưng cô rồi đăng lên mạng, trạng thái lúc này của cậu ta có phần uể oải vì thức đêm hóng drama nóng hổi.

Cậu ta nhớ đến mấy tin đồn nhảm thì thấy hơi chột dạ. Cậu ta thật sự không ngờ Hách Khinh Khinh này lại chính là Hách Khinh Khinh kia.

Mặc dù cậu ta thu hồi ảnh mình chụp và bình luận dưới bài đăng kịp thời nhưng mà…

Nhỡ đâu có mấy cư dân mạng hoặc đám truyền thông mũi chó đánh hơi được tìm đến nơi, vậy thì…

Đám anti fan của Hách Khinh Khinh đáng sợ biết bao?

Trên mạng vẫn còn tìm được video Hách Khinh Khinh gặp đủ loại “tai nạn”, bất kể là chuyện trước đây hay vẫn là do lần này dẫn tới oanh động thì độ cố chấp và điên cuồng của anti fan dành cho Hách Khinh Khinh đều khiến cậu ta e sợ.

Cậu trai thất thần đẩy xe gạch, không chú ý đến xe đẩy bị thụt vào một cái hố nhỏ, đống gạch xếp đến quá cao đột nhiên đổ ập xuống theo trọng lực và quán tính.

Cậu trai vốn dĩ thức trắng đêm lại còn mất tập trung nên bị gạch hung hăng đập trúng, cậu ta lập tức đau đến mức kêu la thảm thiết.

Người trên công trường nghe thấy tiếng động thì giật nảy mình!

Quản đốc Công sốt ruột hoảng hốt chạy tới, ông ấy hô to: “Không sao chứ, không sao chứ?”

Cậu trai ôm chân ngồi dưới đất, vừa mới cởi giày ra đã thấy chân sưng một cục to, một chàng trai trẻ khỏe lực lưỡng đau đến mức không kìm được nước mắt.

Quản đốc Lưu nhìn thấy vậy thì nhíu chặt mày, trong lòng lại khẽ thở phào nhẹ nhõm, ông ấy trầm giọng nói: “Đến bệnh viện kiểm tra trước đã.”

Xảy ra chuyện trên công trường cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng cũng không thể lơ là mất cảnh giác được, dù gì rất nhiều chuyện bất ngờ lớn đều bắt đầu từ những sự cố nhỏ.

“Lần sau cậu làm việc thì tập trung vào.” Quản đốc Lưu không nhịn được trách móc nói: “Lúc trước cậu trộm chơi điện thoại tôi cũng chưa nhắc nhở, nếu lần sau còn làm việc riêng trong giờ thì cậu cũng đừng có tới nữa, công trường cũng không thiếu người.”

Cậu trai bị mắng mặt đỏ tai hồng, chỉ đành ấp úng gật đầu.

Ngay lúc có người nâng cậu ta dậy định đi ra xe, thì cậu trai mẫn cảm nhận thấy được ánh sáng trắng chợt lóe qua rồi biến mất, cực kỳ giống với… Cậu trai chột dạ nhìn bốn phía xung quanh, tầm nhìn trên công trường vốn rất rộng rãi trống trải, nên camera núp sau đống đá vụn căn bản không giấu nổi.

Sắc mặt của cậu ta lập tức thay đổi: “...” Đến thật rồi!

Hách Khinh Khinh dừng tay tạm nghỉ cũng đã nhận ra ánh đèn flash, cô ngước mắt nhìn sang phía bên kia, có một người cầm máy quay bị người ngồi bên cạnh bốp vào đầu, có lẽ là đang trách đối phương quên tắt đèn flash.

Đám người quản đốc Công cũng chú ý tới, bọn họ thắc mắc quay ra nhìn sau đó nhìn thấy sau đống đá vụn kia đột nhiên toát ra mười mấy người cầm máy quay hoặc microphone như tổ ong.

Quản đốc Lưu: “...” Theo bản năng thấy chột dạ.

Chẳng lẽ…

Có người dân nhiệt tình nào đó báo cáo công trường của họ xảy ra chuyện trái pháp luật?

Nhưng… Quản đốc Lưu khẽ đổ mồ hôi, không nên chứ, ông ấy không làm những chuyện kia…

Phóng viên đã sớm bị phát hiện, nên bọn họ dứt khoát không hề che giấu nữa.

Trong những người này, có người là phóng viên tin tức quan tâm đến thời sự, cũng có người là phóng viên giải trí chuyên tung tin đồn nhảm.

Ngay lúc trong lòng quản đốc Lưu đã khẩn cấp viết ra một bài văn ngắn về cách ứng phó giới truyền thông, thì đám phóng viên đã ào ào xông lại đây như thủy triều.

Trên trán quản đốc Lưu toát ra mồ hôi.

Ông ấy nghiêm mặt cố gắng làm ra dáng vẻ người tốt chính trực lẫm lẫm liệt.

Sau đó…

Phóng viên không ai thèm ngó ngàng về phía ông ấy, họ cứ thế lướt qua người ông ấy rồi vây quanh Hách Khinh Khinh.

Quản đốc Lưu: “...” ???

Quản đốc Lưu sửng sốt, trong đầu đột nhiên lóe tia lửa nhưng chợt giật nảy người, chẳng lẽ…

Chẳng lẽ cô nhóc Tiểu Khinh này là… vị thành niên?!

Lúc ấy thấy cô nhóc quá chân thực nên ông ấy nhất thời vui đùa bảo cô nhóc thử đi làm thuê xem, nghĩ đến đó không cần ông ấy không cần nói thì cô cũng tự biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ cô nhóc Tiểu Khinh này lại là một bảo vật, cô nói mình đã 20 tuổi rồi chẳng qua không mang căn cước công dân theo người nên lần sau đưa ông ấy xem sau.

Ông ấy nhất thời vui vẻ nên cũng quên mất vụ này.

Cho nên cô nhóc Tiểu Khinh này vẫn là lao động trẻ em tuổi vị thành niên ư? Chuyện này còn bị “người dân nhiệt tình” phát hiện rồi báo lên trên sao?

Nếu phải nói thì chuyện này trên công trường cũng không phải chuyện gì to tát cả, nhưng nếu bị truyền thông tuôn ra thì lại là chuyện lớn rồi.

Quản đốc Lưu sốt ruột đến mức trán bắt đầu toát ra mồ hôi, trong đầu lại bắt đầu gõ ra hơn trăm chữ bản nháp thư hối lỗi.

Nhất định phải bày tỏ thái độ tốt đẹp, tích cực nhận sai, công trình này không thể bị chậm trễ cũng không thể tuôn ra tin tức tiêu cực được, nếu không cấp trên trách tội xuống thì ông ấy cũng không gánh nổi.

Quản đốc Lưu cầm bình giữ nhiệt, vẻ mặt kiên quyết thò bàn chân mập mạp ra chuẩn bị đấu tay đôi với đám phóng viên này, sau đó ông ấy lại nghe thấy…

“Hách Khinh Khinh, xin hỏi tại sao cô lại tới công trường bốc gạch thế?”

“Hách Khinh Khinh, cô rời khỏi giới giải trí để đi bốc gạch thật sao?”

“Hách Khinh Khinh, cô có cảm nghĩ gì khi từ một ngôi sao bị chửi rủa trên khắp mạng trở thành một anh hùng cứu người?”

“Hách Khinh Khinh, có cư dân mạng tò mò…”

Quản đốc Lưu nghe mà không hiểu ra sao: “...” Yên lặng rụt bàn chân mập mạp của mình về.

Đám công nhân mặt mũi ngơ ngác bên cạnh nghe cũng không hiểu gì: “...”

Bác gái Tôn nhìn thấy Hách Khinh Khinh đột nhiên bị đám người vây quanh sắp không thở nổi lập tức nổi giận đùng đùng, bà ấy chống nạnh kêu gọi mấy chị em khác hùng hỗ chen vào trước, múa may cánh tay chắc nịch rồi lớn tiếng hét lên.

“Tránh ra, tất cả tránh ra.”

“Làm gì thế hả, làm cái gì đấy, mấy người là người nào?”

“Công trường đang thi công, người không phận sự không được tùy tiện xông vào, mấy người có cút đi hay không, nếu không cút ngay thì bà đây báo cảnh sát đấy.”

“Ai còn đang quay thì liệu mà cất đi, thằng nhóc này cậu mà không nghe lời thì tay của bà đây bốp cho cái chưa chắc đã biết nặng nhẹ đâu đấy.”

Phóng viên hùng hổ nháy mắt đã bị mấy người bác gái Tôn đè cho như mấy con chim cút liên tục lùi về sau. Có người tức giận bất bình định xông lên đấu với các bác gái, kết quả tay vừa mới vung ra thì...

Đậu má, cứng như đá!

Suýt nữa bị đâm bay ra ngoài.

Các phóng viên lập tức biết điều hơn nhiều, có mấy người thật sự là phóng viên của chuyên mục tin tức ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Hách Khinh Khinh, ý định truyền đạt mục đích đến lần này của mình.

“Cô Hách, chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn lại hoàn chỉnh quá trình cô cứu người mà thôi.”

“Đúng thế, rất nhiều cư dân mạng và người dân đều vô cùng quan tâm chuyện này.”

“Chúng tôi muốn cô Hách có thể nói kỹ càng tỉ mỉ về sự kiện cứu người lần trước hơn.”

“Mấy người chúng tôi không có ác ý.”

Mà mấy phóng viên paparazzi chuyên đưa tin dỏm còn lại cũng xen lẫn trong đống phóng viên thời sự nhỏ giọng ồn ào, không hề giống với dáng vẻ sói đói vồ mồi gấp không chờ nổi như khi nãy.

“Bé con, con nói đi bây giờ phải làm sao?” Bác gái Tôn cùng các chị em khác liếc nhau, họ nghe mà lú hết cả não nên dứt khoát quay đầu hỏi ý kiến của Hách Khinh Khinh.