Nặc Thanh nhìn một đôi trẻ song sinh có hai cái tai xù xù trên đầu đang run lẩy bẩy dựa sát vào nhau trên bục đấu giá, lại nhìn đám người phía dưới đang phấn khởi giơ bảng giá.
Năm nghìn lượng.
Mười nghìn lượng.
Mười bảy nghìn lượng.
Mỗi cái bảng giá giơ lên lại là mỗi lần sắc mặt cậu tái đi một phần. Ngón tay thon dài đang khẽ gõ gõ mặt bàn cũng dần nắm chặt lại, từng đường gân xanh yếu ớt hiện lên dưới lớp da trắng nõn thể hiện tâm trạng bất ổn của chủ nhân nó lúc này.
Cậu chợt nhớ tới lúc bản thân vẫn là một con chuột nhỏ, không phải cũng đã từng trải qua tình cảnh này rồi hay sao?
Lúc ấy cậu đã có cảm giác gì nhỉ?
À, là sợ hãi.
Là mông lung.
Là hư vô mờ mịt.
Cảm giác số mệnh của bản thân không nằm trong tay mình, mà bị quyết định bởi đồng tiền của kẻ mua và người bán.
Cậu nhìn chằm chằm xuống hai đứa trẻ đáng thương với khuôn mặt sợ hãi đang bật khóc nức nở, rồi lại nhìn về phía đám người coi bọn nó như hàng hóa bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ, nhìn bọn họ ra giá càng lúc càng hưng phấn, cậu chợt thấy tim thật lạnh lẽo, cậu thoáng mở miệng nói:
"Làm sao có thể khi không chiếm tiện nghi của ngài mà không trả cái gì được. Làm như thế có khác gì ta đang lợi dụng ngài đâu?"
Nói rồi, khóe môi cậu khẽ nhếch: "Ta cũng không dám lợi dụng một Long Tử đâu. Ta còn yêu cái mạng này lắm."
Yến Hàn nhìn ngón tay mềm mại mà xinh đẹp của cậu, chỉ lo lỡ cậu nắm chặt tay quá sẽ bị thương. Thế nên từ nãy tới giờ vẫn luôn một vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm tay cậu, lên tinh thần chuẩn bị giải cứu ngón tay bất cứ lúc nào. Lại chợt nghe thấy lời của cậu, khóe môi của y bỗng mím lại thành một đường thẳng.
Yến Hàn cũng cảm nhận được, từ trong lời của cậu, thể hiện rằng Nặc Thanh hiện tại rất tức giận, lại...có mười phần bất lực cùng khổ sở.
Yến Hàn rũ mắt, đôi đồng tử màu tử sắc [1] từng khiến người nhìn phải sợ hãi mất mật giờ đây đang dịu dàng nhìn gò má của cậu, lại nhìn sắc mặt trắng bệch ấy, y chợt cảm thấy một cảm giác khác lạ, cứ như một cái gai cắm vào lòng y.
Nếu mà để người khác biết được cảm xúc của y lúc này, chắc chắn sẽ nhận ra đó chính là cảm giác chán nản.
Yến Hàn đứng trên cao bao năm, chỉ có người khác phải suy đoán cảm xúc và suy nghĩ của y chứ chưa bao giờ y phải hạ mình cố gắng hiểu được nỗi lòng của một người khác.
Thế nhưng không có nghĩa là y không nhìn ra.
Bởi nhìn ra cảm xúc và suy nghĩ của Nặc Thanh, Yến Hàn mới lần đầu tiên nảy sinh cảm giác chán nản.
Nặc Thanh đang cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Đúng vậy.
Là vô dụng.
Nặc Thanh đang nhớ lại, lúc ở Ngọc kí, nếu không có Yến Hàn, một "Nhân Loại” như cậu đã chẳng thể nào trả thù được cái kẻ đã đá cậu. Bởi người ta là quý tộc, là tầng lớp cao hơn hoặc là con cháu, người thân, họ hàng của người có tầng lớp cao hơn cậu.
Có khi bị người ta bắt nạt, cậu còn phải cúi mình mỉm cười xin lỗi cô nương nhà người ta, phải hèn mọn mà hỏi thăm người đã làm bị thương mình rằng:
"Tiểu nhân va phải ngài có làm ngài bị thương không ạ?"
Lại nói đến lúc ở Chợ nô ɭệ, nếu cậu không mặc một thân quần áo sang quý có tiền cũng không mua được do Yến Hàn chuẩn bị cho cậu, thì chỉ bằng việc cậu cứu đứa bé Hải nhân kia đã đủ để cậu bị gã thương nhân ra tay đánh cho một trận. Lại nói nếu không có Yến Hàn, có khi cậu còn chẳng thể tự do tự tại mà đi trong Chợ nô ɭệ như vậy.
Chỉ cần có một Dị Nhân cố ý va vào cậu rồi nói cậu hỗn xược dám động vào người hắn, cậu có thể sẽ bị đánh cho một trận hoặc bị ép thành nô ɭệ.
Lúc ấy, cậu sẽ chẳng cần phải đứng cảm thấy xót xa cho số phận của những nô ɭệ khác nữa, mà phải xót xa cho chính mình mới đúng.
Mà cho dù cậu có thể may mắn không gặp thể loại Dị Nhân khốn nạn như vậy, thì ở cái lần cậu không suy nghĩ gì mà đã chạy theo đứa bé nhỏ kia tới con ngõ vắng đã là một hành vi vô cùng ngu xuẩn và cực kì nguy hiểm.
Nếu lúc cậu đi vào căn phòng dưới lòng đất đó, lại không có Yến Hàn tới kịp lúc ôm cậu vào ngõ khuất, vận dụng năng lực của y khiến hai người họ trở nên vô hình, chắc là cậu đã bị hai gã của hội sở kia phát hiện ra, và lại rơi vào một vòng luẩn quẩn tàn khốc khác. Trở thành nô ɭệ hoặc chết.
Và ngay lúc này đây, nếu không có Yến Hàn, cậu không thể đi vào hội sở, chẳng thể ngồi ở cái nơi sang quý chỉ dành cho tầng lớp cao nhất này, cũng chẳng có ai để cậu nhờ vả, mượn sức mạnh để cứu giúp những đứa trẻ đáng thương khác.
Từ đầu tới cuối, nếu không có Yến Hàn, cậu chẳng làm được cái gì cả.
Cậu cảm thấy khổ sở, bất lực, lại cảm thấy chính mình thật vô dụng.
Yến Hàn cảm nhận được điều đó, hiểu những gì cậu đang nghĩ, thế nên mới cảm thấy chán nản.
Vì với một kẻ nghèo vốn từ như y, thật sự không biết làm cách nào để an ủi cậu cả.
Y chỉ có thể dựa sát vào người cậu, nửa ôm cậu vào ngực, nửa dịu dàng xoa lưng cậu.
An ủi an ủi.
Xin em đừng buồn nữa.
"Sao ngài không trả lời ta? Có phải ngài cũng giống những kẻ khác nghĩ ta là một Nhân Loại thấp kém đúng không? Thế nên ngài khinh thường trả lời ta?!"
Nặc Thanh bỗng lên tiếng hỏi. Câu hỏi vô cùng sắc bén, lại vạch rõ thực trạng hiện tại của thế giới này. Ở hai chữ cuối cùng âm thanh của cậu thoáng cao hơn, lại mang theo chút run rẩy nho nhỏ.
Yến Hàn nhẹ nhàng ôm bé con đang hết sức kích động vào ngực, ôn tồn mà lại vụng về dỗ dành.
"Không phải. Ta thật sự không phải khinh thường ngươi. Ta chỉ nghĩ rằng tâm trạng của ngươi đang rất khó chịu thế nên ta mới để cho ngươi không gian riêng để bình tĩnh lại. Ta..."
Y im lặng một lúc, sau đó nói tiếp:
"Ta sợ mình lỡ nói gì vụng về làm ngươi giận mà bản thân ta lại không biết, thế nên mới không nói gì nữa."
"Ngươi nói rằng nhờ ta giúp đỡ mà không trả một cái giá cái gì là ngươi đang lợi dụng ta đúng không?"
"Thực ra là ta cho phép."
"Ta cho phép ngươi có quyền lợi dụng ta."
"Thế nên ngươi không cần phải quan tâm tới vấn đề ta là Long Tử hay là không phải Long Tử đâu. Ngươi cũng không phải Nhân Loại hay Bán Thú Nhân gì cả. Với ta, ngươi chỉ là ngươi mà thôi."
Nặc Thanh đang hết sức phẫn nộ và tức giận chợt bị câu này của y đánh cho mờ mịt.
A, cậu...chỉ là cậu mà thôi.
Lời nói của Yến Hàn như một tia sét xé toạc bầu trời mây mù mịt mờ trong lòng của Nặc Thanh.
Sao cậu lại lại quên được nhỉ? Sao cậu có thể quên lời dạy mà các trưởng bối trong gia tộc đã nghiêm khắc và cưỡng ép dạy cho cậu nhớ, cưỡng chế mà khắc sâu trong đầu cậu được chứ?!
Bài học số 9 của Nặc gia - hãy luôn là chính bản thân mình.
Dù có đeo trên mặt khuôn mặt giả tạo, dù có ngụy trang mình thành một tính cách khác, dù có rơi vào hoàn cảnh nào, dù có là ai, dù có là tầng lớp nào...
Hãy vẫn luôn là chính bản thân mình.
Giờ khắc này, tất cả nỗi sợ hãi, tự ti...tất cả gông cùm xiềng xích của chế độ phân chia tầng lớp của thế giới này áp đặt lên người Nặc Thanh hoàn toàn biến mất.
Cậu...
RỐT CUỘC LÀ ĐANG SỢ CÁI QUÁI GÌ CHỨ?!
Bá khí của cậu đâu rồi?!
Hùng chí một tay cầm Desert Engle một tay vung hoàng kim tung hoành thiên hạ của cậu đâu rồi?!
Sợ cái quái gì chứ?! Nếu thế giới này có chế độ phân chia khắc nghiệt như vậy, tàn khốc như vậy...thì trực tiếp phá hủy nó đi là được!
Cậu không tin một Dị Nhân, một Long Tử có thể mạnh mẽ đến mức chống lại được mười quả lựu đạn của cậu!
Cái gì? Bọn họ chống lại nổi á?
Đại bác đâu?! Lên đi em!
Lớn xớn cậu cho ăn kẹo đồng hết!!
Nặc Thanh nắm chặt hai tay, khóe môi cuối cùng cũng có nụ cười vui vẻ. Một tay cậu nắm chặt tay áo Yến Hàn, quay đầu lại nhìn y, hai khóe môi nhếch lên nở nụ cười ngọt ngào để lộ hai cái núm đồng tiền đáng yêu:
"Yến Yến, cảm ơn ngài!"
Phập!
Thiên thần tình yêu nào đó đang bay trên trời bỗng giương cung bắn một phát xuyên tim Yến Hàn.
Yến Hàn nhìn nụ cười của cậu đến ngẩn ngơ, không kịp chụp mũi tên lại mà cũng không muốn chụp, cứ tùy ý để mũi tên mang theo độc dược mang tên Nặc Thanh chui sâu vào trong tim mình.
Y nhìn cậu, môi cũng nở nụ cười, đôi mắt tử sắc là dịu dàng thật sâu, Nặc Thanh thấy y như vậy, cũng là cười càng tươi hơn. Yến Hàn chợt thấy cái lưỡi hồng phấn hơi lộ đằng sau hàm răng trắng bóc của cậu, đôi mắt vốn dĩ đang dịu dàng chợt dần tối tối xuống.
Nặc Thanh nhìn ánh mắt của y, vô thức mà cảm thấy có chút bất an. Ngay sau đó liền cảm giác có một hơi thở mang tính xâm lược đang đến gần, trong hơi thở ấm áp mị hoặc là giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai, khiến lòng người không khỏi run rẩy:
"Ta hôn ngươi nhé?"
Phừng!!
Khuôn mặt Nặc Thanh đỏ bừng như nhỏ máu. Cậu nhìn mặt y càng ngày càng đến gần mình, lúc này mới phát giác ra tư thế hiện tại của hai người ái muội đến mức nào.
Cậu đang ngồi trên đùi y!! Còn dựa sát lưng vào l*иg ngực người ta nữa chứ!!! Lưng cậu áp sát vào l*иg ngực của y, nhiệt độ nóng hầm hập phía sau như muốn nấu chín cả người cậu thành một con tôm luộc.
Trong lòng cậu lại không ngừng gào thét.
Cái tên Long Tử háo sắc này!! Ngươi có nhận ra chúng ta mới chỉ gặp nhau chưa đến một tháng không vậy hả?
Nặc Thanh ngay lập tức muốn đứng lên lủi ra chỗ khác thế nhưng vừa mới nhổm dậy được một chút đã cảm thấy trên eo truyền đến một lực kéo không thể phản kháng, cậu không kịp trở tay lại quay ngược về.
Kinh hoảng ngước mắt lên, lại đối diện với đôi mắt tím sâu thẳm của nam nhân, trên gương mặt ấy là cảm xúc quen thuộc khiến cậu hận rằng bản thân không thể tỏ ra rằng mình không hiểu nó là cái gì hết.
Cái vẻ mặt gợϊ ɖụ© này...y từng bày ra cho cậu vào cái đêm trăng tròn cách đây không lâu đó áaaaa!
Cứu!
Ngay hoàn cảnh ngàn cân treo sợi bún, tiếng gõ cửa lúc đầu khi Nặc Thanh vừa mới bước vào phòng không lâu lại vang lên. Lúc này, Nặc Thanh không hề cảm thấy âm thanh này phiền chán chút nào, chỉ cảm thấy rằng...CMN đây chính là tiếng chuông của thánh thần a!!
"CỐC CỐC!!!"
"Thưa ngài, tôi là người kiểm soát vé Mụi Mụi, tôi muốn diện kiến ngài ạ."
Nặc Thanh cầu lại không được, vội vã nói:
"Được, vào đ...đí!"
Mụi Mụi ngoài cửa không hiểu sao mà nghe được giọng của vị đại nhân trong phòng chợt cao lên một nốt. Giống như...mấy nữ nhân bị sờ vào chỗ nhạy cảm vậy.
Ngay khi nhận ra bản thân đang nghĩ cái gì, Mụi Mụi lập tức tái mặt, cho mình một cái tát.
Phì phì, cho mày suy đoán lung tung này. Người trong phòng là người mày có thể đoán bừa rồi so sánh lung tung sao?! Ngại mạng mình dài quá à?!
Ngay lúc Mụi Mụi định cho mình thêm mấy cái tát, giọng nói của vị trong phòng lại vang lên, còn vương theo sự gấp gáp như lửa sắp cháy đến mông.
"Vào đi!!!"
Không vào thì cúc cậu thật sự bị nắng chiếu vào mất!! [*]
Mụi Mụi cũng không chần chừ nữa, ngay lập tức mở cửa ra bước vào. Vừa vào thì đã thấy hai vị kia một người thì lười biếng gác tay lên ghế dựa trong phòng, hai mắt thì lại không hề lười biếng mà luôn đuổi theo bóng dáng của người còn lại đang ngồi cách xa mình hai hàng ghế.
Người kia thì đang quay đầu đưa lưng về phía hắn, thế nên Mụi Mụi chỉ thoáng nhìn qua được cái ót và vành tai đang phiếm hồng của cậu.
Hử? Hoa mắt sao?
Ngay lúc Mụi Mụi định nhìn lại, cái vị đang lười biếng ngồi trên ghế dựa đã lên tiếng:
"Nhìn nữa thì ta móc mắt ngươi."
Mụi Mụi bị dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu xuống.
Nặc Thanh vừa tức mà lại vừa ngượng, dẫn đến mặt cậu đỏ au.
Tức vì tên Long Tử kia công khai bày tỏ du͙© vọиɠ chiếm hữu đó với cậu, trong khi cậu tự nhận bản thân không có thuộc về y.
Ngượng là vì con moẹ nó y thể hiện cái tính chiếm hữu đó ở trước mặt người ngoài kìa!!!
Bây giờ mà đập quả trứng lên mặt cậu sợ rằng nó cũng chín ấy chứ.
Nếu để các cấp dưới của cậu kiếp trước nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phải toát mồ hôi hột, run chân, té tập thể một phen.
Nặc Thanh từng nói nhà cậu được coi là ông trùm kinh tế thế giới cũng không phải chuyện đùa, cũng không phải đang kiêu ngạo. Cậu chỉ đang nói một sự thật mà thôi.
Gia tộc Nặc ngày xưa còn có cách gọi khác là gia tộc Nguyễn, theo sự hội nhập mạnh mẽ của thế giới, đã đổi tên thành Nặc - ngụ ý Nặc Danh, ẩn mình trong thương trường.
Như một con cá mập khát máu mà thông minh luôn vùi mình dưới lòng đại dương nhìn các loại cá khác đấu tranh cùng cắn gϊếŧ lẫn nhau. Chờ đến khi con cá cuối cùng tự tỏ vẻ thông minh cho rằng bản thân là người vô địch thiên hạ. Lại không hề hay biết rằng có một con quái vật khổng lồ đang ẩn mình nhìn nó nhảy nhót như một trò hề. Chỉ cần nó khiến con quái vật này mất hứng, nó sẽ bị thay thế bởi một [trò hề] khác ngay lập tức.
Đó có thể nói là địa vị và sức mạnh của gia tộc Nặc. Sau nghìn năm phát triển bị vùi dập bởi các cường quốc khác, gia tộc này đã như một con hắc mã trực tiếp kéo nước V trở thành một trong những nước hàng đầu thế giới, địa vị có thể nói là vô cùng mạnh mẽ và cường đại.
Tóm lại, nói đến đó là đủ để hiểu rằng Nặc Thanh - thân là gia chủ của gia tộc Nặc lúc ấy đã có qyền lực lớn đến mức nào, nhất là khi cậu đã hoàn toàn thống trị được đế chế thương nghiệp của cả gia tộc.
Đế vương nổi giận, máu chảy thành sông.
Mà Nặc Thanh, có thể coi là ông hoàng không ngai của nền kinh tế.
Từ khi lên nắm quyền, người khác từng thấy rất nhiều vẻ mặt của cậu, có cái là diễn, có cái là thật nhưng chưa bao giờ thấy cậu đỏ mặt bao giờ. Người ta thậm chí còn tưởng rằng Adrenaline [*] trên mặt cậu bị liệt tập thể ấy chứ.
Hóa ra, không phải cậu không biết đỏ mặt, chỉ là chưa có đúng người làm cậu phải đỏ mặt mà thôi.
_______________________
Fam:
[*] Cúc bị nắng chiếu vào => Cúc nở.
[*] Adrenaline: Đỏ mặt là một sản phẩm của hệ thần kinh giao cảm, liên quan đến hormone tạo cảm xúc adrenaline.
Haiz, cuối cùng Nặc thanh bấy bì cũng đã lấy lại được sự tự tin của mình. Tui chần chờ mấy chương rồi cuối cùng cũng viết được cái biến chuyển cảm xúc này.
Việc thoát khỏi cảm giác áp bức giai cấp khi tự mình tham gia vào đó không phải một việc đơn giản đâu nhé. Nếu cứ bị vây vào trong cái cách phân chia giai cấp tàn khốc, nhất là khi bản thân đang bị phân vào tầng lớp thấp thì sẽ luôn cảm thấy rất sợ hãi, bồn chồn.
Lấy ví dụ như mối quan hệ trong một lớp học ấy. Những người đứng chóp sẽ luôn là những người nhút nhát, ít bạn, không thời thượng và bị cô lập. Để giải thoát bản thân khỏi sự sợ hãi và quay cuồng của việc cô lập rất là khó.