Tiếng bước chân vội vã cùng tiếng gào khóc nghẹn ngào vang vọng trong con đường nhỏ hẹp và tối tăm khiến lòng người nghe phải não nề.
Người đàn ông tay nắm chặt lấy viên đá cuội hình bông hoa chạy như điên như dại trong con đường lắm ngõ ngách. Hắn đã chạy ở khu vực này hơn năm mươi lần rồi. Và cuối cùng cũng đã tìm được đường ra.
Mụi Mụi thề rằng chỉ cần ra khỏi đây, hắn nhất định sẽ tìm cách điều tra về kẻ thủ ác đứng sau những vụ bắt cóc và hiện trạng kinh hoàng dưới đất kia. Hắn nhất định dù có phải trả cái giá nào đi chăng nữa cũng phải kéo kẻ ác độc đó xuống địa ngục để bồi em gái của hắn!!!
Khi bước ra khỏi đường hầm lắt léo nhiều ngã rẽ, cuối cùng Mụi Mụi cũng nhìn thấy bên trên mặt đất là nơi nào.
Đây là....
Khu vực cửa vào của hội sở nơi hắn làm việc.
Nhìn cánh cửa phía sau lưng dần dần đóng lại, hoàn toàn không còn bất kì một vết tích nào cho thấy nơi này tồn tại một cánh cửa. Khóe miệng Mụi Mụi bắt đầu giương rộng, nét mặt vặn vẹo không biết là khóc hay cười.
Chắc chẳng ai có thể ngờ được, ngay trên con đường hầm dẫn vào cái hội sở giàu có này lại tồn tại một cánh cửa dẫn tới một địa ngục trần gian thật sự phía dưới lòng đất.
Mụi Mụi bắt đầu cười, cười mà còn khó nghe hơn cả khóc. Hắn như một con thú bị thương khi bị dồn đến đường cùng mà nhìn chằm chằm vào cái nơi mà cánh cửa biến mất, đáy lòng tự giễu mà hận thù đến tột độ.
Thật đúng là trêu ngươi khi nơi hắn trung thành làm việc cho lại chính là nơi đã đẩy em gái hắn đến cái kết thảm khốc nhường ấy.
Mụi Mụi vuốt ve viên đá cuội trong tay, lê đôi chân nặng nề rời khỏi hội sở.
Ly Ly, chờ ca ca mang em về nhà nhé.
Chờ ca ca thêm một chút nữa thôi.
Lần này...
Ca ca sẽ không thất hứa đâu.
***
"Xin hai vị đây trình ra thẻ hội viên và giấy mời tham gia."
Giọng của người gác cổng đã kéo dòng suy nghĩ của Mụi Mụi về thực tại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn hai thân ảnh bị che kín mít sau lớp đấu bồng và đấu lạp kia, cũng không cảm thấy kì lạ gì.
Người tới hội đấu giá ở đây nếu không đeo mặt nạ da người giả, thì cũng là mặc toàn thân kín mít không một kẽ hở. Cũng đừng nghĩ có thể dùng năng lực để nhìn thấy khuôn mặt thật của bọn họ, chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Mặt nạ và đấu bồng, đấu lạp của bọn họ nhìn vậy chứ tất cả đều là Pháp khí cấp cao có công năng che chắn. Nếu thực lực không đủ mà ngoan cố muốn nhìn thấy mặt thật của bọn họ thì chắc chắn phải trả một cái giá nào đó. Nhẹ thì mù mắt, mất năng lực, nặng thì chết.
Ngày xưa Mụi Mụi cũng chỉ nghĩ rằng đám khách nhân này phải bảo vệ danh tính mình như vậy là sợ khi bản thân đấu giá thành công một vật phẩm quý giá nào đó, thì sẽ bị những người không đấu giá được vật đó để mắt tới và cố ý sai người đi ám sát mình để cướp bảo.
Nhưng sau nhiều chuyện như vậy, Mụi Mụi đã không còn ngây thơ như vậy nữa.
Bọn chúng che mình kín mít như vậy chỉ là do sợ khi mọi tội ác bị phanh phui thì bản thân sẽ bị liên lụy vào thôi. Cái lớp che đó chỉ là lớp bọc che lấy sự thối nát và súc sinh, độc ác không thể nào diễn tả nỗi của bọn chúng.
Không có cầu thì sẽ không có cung.
Nếu không có những người có sở thích luyến đồng, ham mê trẻ con của nhiều chủng tộc khác nhau thì đã chẳng xuất hiện những kẻ bắt cóc trẻ con như này.
Nếu vậy thì đã không có những cảnh chia ly và đoàn viên đau đớn đến xé gan xe ruột như của hắn.
Đặc biệt nhất là những đứa bé Hải Nhân dưới kia, không phải ai cũng có khả năng dám đối chọi trực diện với sự trả thù điên cuồng của Hải tộc đâu.
Đó cũng chính là chỗ mà Mụi Mụi muốn đột phá.
Hắn muốn liên hệ với Hải tộc bên kia đại dương. Dù có khả năng sẽ chết, nhưng hắn tin tưởng hắn chỉ cần có đủ bằng chứng và tung tích của những đứa con đã mất tích của bọn họ thì chắc chắn sẽ có khả năng bon họ sẽ lắng nghe hắn nói.
Đến lúc đó, còn sợ rằng bọn người ở hội sở này không phải trả cái giá đắt hay sao?
Dưới suy nghĩ hung ác của mình, ánh nhìn về hai vị khách nhân của Mụi Mụi cũng dần nhiễm lên sát ý.
Ngay sau đó, như cảm ứng được sát ý của hắn, thân ảnh cao lớn mặc đấu bồng đen đã đưa tay ôm thân ảnh nhỏ hơn vào l*иg ngực, ngăn cách cậu khỏi cái nhìn của hắn. Sau đó, thân ảnh cao lớn khẽ quay đầu sang nhìn hắn.
Cách một lớp đấu lạp, không hiểu sao người đó vẫn khiến Mụi Mụi cảm thấy toàn thân rét lạnh. Cái cảm giác như bàn tay tử thần vừa chạm vào người mình bỗng hiện lên trong đầu hắn.
"Thu cái ánh mắt xấc xược của ngươi lại đi."
Giong trầm trầm mà nhàn nhạt của y bỗng vang lên, không khó để nhận ra đó là giọng một người nam nhân. Dù giọng điệu có vẻ rất nhàn nhã lạnh nhạt, thế nhưng ý cảnh cáo trong lời của y đủ để Mụi Mụi lạnh run người.
Mau cúi đầu xuống!
Đừng nhìn nữa!
Nếu còn nhìn nữa, hắn...sẽ bị gϊếŧ mất!!
Trong đầu Mụi Mụi gào thét, thế nhưng cơ thể hắn lại như bị đông cứng lại, toàn thân không thể cử động, hoàn toàn không nghe sự điều khiển của bản thân hắn.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trước khi tim của Mụi Mụi vọt lên đến cổ, thân ảnh nhỏ hơn dựa trong ngực của người nam nhân đã lên tiếng, nhẹ giọng nói:
"Thôi được rồi, đừng tức giận như vậy, hắn chỉ là....hơi mất bình tĩnh chút xíu thôi mà."
Người nam nhân cao lớn lập tức quay đầu nhìn vào tiểu nhân nhi dựa trong l*иg ngực mình, cũng không nói gì cả mà đưa ra hai tấm thẻ cho người gác cổng cũng đang run cầm cập vì khí tràng lạnh lẽo của y phát ra lúc nãy.
Như thường lệ, người gác cổng cung kính nhận lấy hai tấm thẻ, hận không thể nâng niu nó trên tay như trân bảo, sợ rằng sơ suất một cái sẽ làm vị khách nhân cường đại trước mặt tức giận.
Gã hồi nãy cũng chỉ là cảm nhận sơ qua khí tràng của người nam nhân vô tình toát ra thôi, thế mà hồn vía suýt đã lên mây như vậy rồi thì người trực diện đối đầu với nó là Mụi Mụi có cảm giác ra sao?
Tên Mụi Mụi này cũng kì, ăn cái gì mà dạo này cứ hành xử rất kì lạ, âm dương quái khí châm chọc bọn gã. Giờ còn chọc cho khách nhân tức giận nữa chứ. Đáng đời thật.
Mụi Mụi cũng thu lại tâm tư của mình, hai tay run rẩy nhận lấy hai tấm thẻ rồi kiểm tra. Sau khi thấy hai dấu hiệu quen thuộc ở góc trái, hắn nhanh chóng gật đầu nói thông qua rồi vội vã trả lại thẻ.
Người có thân ảnh cao lớn hơn nhận lại thẻ, sau đó nửa ôm nửa dìu thân ảnh nhỏ hơn bước vào trong.
Ngay khoảnh khắc hai vị khách nhân đi lướt qua hắn tiến vào bên trong hội sở, hắn bỗng nghe thấy thân ảnh nhỏ nhắn khẽ để lại cho hắn một câu hỏi. Âm thanh đó rất nhỏ, mờ nhạt tựa như là ảo giác của hắn, thế nhưng không hiểu sao nó lại làm tâm linh hắn chấn động cực kì. Chỉ vì câu hỏi của người đó chính là...
"Ngươi muốn báo thù không?"
....Muốn.
***
Hai thân ảnh bước vào trong hội sở, cũng chẳng quan tâm câu nói kia đã khiến tâm trạng của Mụi Mụi chấn động thế nào.
Thân ảnh nhỏ hơn tò mò nhìn ngó khắp nơi, sau một hồi quậy thì bị thân ảnh lớn hơn trực tiếp ôm cả người bế lên tầng trên.
Bước vào tầng VIP chỉ dành cho Long Tử, hai người đi vào căn phòng thứ ba. Vừa bước vào phòng, thân ảnh nhỏ hơn đã không yên phận cựa quậy muốn nhảy xuống, lại như thường lệ nhận lại một cái tét mông không nặng không nhẹ.
“.....”
"Ngài...ngài….Sao cứ thích tét mông ta thế hả?!"
Người nam nhân không đáp lại lời cậu, chỉ bước tới bên cạnh ghế mềm rồi nhẹ nhàng ôm cậu ngồi xuống ghế, sau đó cầm chùm nho trong đĩa trái cây bên cạnh thả vào tay cậu, giọng nhàn nhạt dỗ dành:
"Ăn đi, ngọt lắm, không có hạt đâu."
“...Đừng có nghĩ là chỉ một chùm nho mà đã hối lộ được ta.” - Thiếu niên nhỏ giọng lầu bầu.
Người nam nhân nghe cậu nói vậy, tay lại cầm vài trái dâu đỏ mọng trên đĩa đặt vào tay cậu. Và rồi bé chuột ham ăn nào đó đã ngoan ngoan để y ôm mình ngồi lên ghế.
Với cái sự ham ăn rơi rụng liêm sỉ này thì chắc không xa lạ gì nữa, chắc chắn là bé Nặc Thanh của chúng ta....khụ, của Yến Yến đây mà.
Người viết truyện dưới ánh mắt của Yến Yến rất nhanh đã bẻ lái vì mạng sống. Thông cảm.
Vài khắc trước, sau khi giải cứu một bé Hải nhân bị bình dấm đổ của Yến Hàn nhấn chìm, Nặc Thanh đã nghe bé kể lại về một Dị Nhân từng vào trong căn phòng này hai ngày trước.
Bé là một Hải Nhân có năng lực gọi là [Thông thái]. Đơn giản chính là năng lực cho bé khả năng có thể tìm hiểu mọi thông tin bé muốn. Sơ đồ đường đi trong hội sở, sơ đồ đường chạy thoát, mỗi căn phòng ở đây có chứa những gì.
Năng lực này kinh khủng đến độ có thể thám thính cả những thông tin của một người dựa trên chính suy nghĩ của họ.
Đó là lí do tại sao đứa bé này có thể biết được Mụi Mụi muốn tìm ai và đưa ra chỉ dẫn đường đi cho hắn. Cũng chính dựa vào suy nghĩ của hắn, bé nhận ra rằng Dị Nhân này vẫn còn có nhân tính và đáng được giúp đỡ.
Lí do chính là sau khi nghĩ về em gái, Mụi Mụi đã có suy nghĩ muốn tìm cách cứu những đứa trẻ bị bắt cóc trốn ra ngoài. Chính vì thế nên đứa bé mới giúp hắn tìm thấy em gái mình. Thế nhưng cuối cùng vẫn đã quá trễ.
Sau khi Nặc Thanh nói chuyện với bé, bé đã diễn tả bề ngoài của Mụi Mụi cho cậu và bảo cậu rằng khi cậu gặp lại hắn, nếu được thì hãy dùng ân huệ của bé cho hắn để yêu cầu hắn làm việc cho cậu.
Bé biết rõ chắc chắn Vương sẽ khiến đám người hại bọn bé phải trả một cái giá đắt, thế nên bé thấy việc Mụi Mụi làm việc cho Vương là tốt nhất. Bởi hắn sẽ giúp đỡ Vương phần nào trong việc tìm kiếm bằng chứng phạm tội của bọn người hội sở.
Dù luôn ở trong Châu lục Hải Thần nhưng bé vẫn biết ở bên này đại lục có một luật cấm bắt cóc trẻ con, nhất là trẻ con không có ấn nô ɭệ. Thế nhưng muốn buộc tội một ai đó thì nhất định phải có bằng chứng.
Thật phiền phức.
Ở chỗ bé thì nhanh gọn lẹ hơn. Ai giàu người đó có quyền. Mà vốn dĩ ở chỗ bé cũng chả bao giờ xảy ra mấy cái vụ bắt cóc trẻ con này. Luật của Vương đã ghi rõ ở điều thứ 630: "Cấm tất cả các hành vi bạo lực, lạm dụng, bắt cóc trẻ con, phụ nữ."
Nếu để đội chấp pháp mà phát hiện ra ai có hành vi vi phạm Luật của Vương, không chết thì cũng chỉ còn lại tử vong.
Hừ, Vương là tốt nhất.
Nặc Thanh không biết trong đầu đứa bé đang diễn ra một bài diễn văn 5000 chữ về sự vĩ đại của cậu. Sau khi trấn an các bé Hải Nhân, Nặc Thanh đồng ý đề nghị của Yến Hàn là tham gia buổi đấu giá của Hội sở được tổ chức hôm nay.
Trên đường đi trở về chợ nô ɭệ và vòng lại hội sở, Yến Hàn lấy ra một cặp đấu bồng và đấu lạp sau đó che kín toàn thân cả hai người. Rồi sau đó y tiện tay táng ngất hai người vừa bước vào trong đường hầm đi vào hội sở, trấn lột thẻ hội viên, làm xong thì ném hai người xấu số vào phòng vệ sinh và phong kín âm thanh.
Sau đó mọi chuyện diễn ra như lúc nãy mọi người thấy.
Giờ đây, Nặc Thanh ngồi trên khán phòng cao nhất, nhàn nhã ăn trái cây và lạnh lùng nhìn vào người chủ trì cười giả tạo vừa bước lên bục hội trường.
"Xin chào tất cả các vị khách quý đã đến với Hội sở của chúng tôi. Hôm nay, mong rằng hội sở sẽ đem đến cho quý vị những trải nghiệm phục vụ tốt nhất, cũng như những mặt hàng vừa ý các vị. Chúng ta cùng bắt đầu buổi đấu giá thôi!"
Giọng người chủ trì vang lên cũng chính là lúc cửa khán phòng của Nặc Thanh vang lên tiếng gõ cửa. (Truyện chỉ đăng trên W.a.tt.pa.d và No.vel.toon của Myfamilytwo).
Nặc thanh lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn về phía cửa, sau đó lại quay đầu nhìn xuống bục đấu giá phía dưới, hai mắt phủ sương lạnh giá.
A, để cậu xem, những đứa trẻ đáng yêu của cậu bị đám người này gán cho cái giá bao nhiêu.
Có đủ để....mua cái mạng của bọn chúng không đây.
"Yến Hàn."
“...Ta đây."
"Ngài có thể cho ta mượn quyền lực và sức mạnh của ngài được không? Ta nhất định sẽ trả đủ cái giá cần thiết."
“.....”
"Được."
Giọng nói trầm thấp của Yến Hàn vang lên bên tai cậu, đánh dấu tương lai sụp đổ cùng tàn lụi của hội sở đấu giá tồn tại kiêu ngạo trên con đường Việt Ngân mấy chục năm nay.
"Thêm cả, ngươi cũng không cần phải trả cái gì cho ta đâu."
Bởi sự tồn tại của em đã là một món quà đắt đỏ đối với ta rồi.
Thế nên tất nhiên, những kẻ khiến em không vui, cũng phải biến mất một cách vô điều kiện.
....
_________________
Fam:
Tội ác của chúng không đơn giản chỉ là như thế.
Đôi khi bề ngoài tàn độc của một tội ác sẽ cất chứa một mục đích đáng sợ hơn ở bên trong.